Tô Bình Nam đã đánh hơi thấy nguy cơ của tập đoàn Viễn Hoa sắp tới. Nhưng Tiểu Lại tổng nhân sinh đắc ý vẫn chưa phát hiện ra mảy may.
Giới giải trí Hạ quốc thời đại này dơ bẩn chẳng kém thời không kia trong mấy chục năm tới. Nhưng cho dù vậy, có một ca hậu người Thâm thành nổi tiếng khắp nam bắc dựa vào giọng hát ngọt ngào chưa từng bị bất cứ một tư bản nào nhúng chàm.
Bởi vì ca hậu Dương Điềm là tình yêu đầu đời của Tiểu Lại tổng, đây là bí mật mà tất cả những người trong nghề đều biết. Nam nhân dưới một người trên vạn người ở tập đoàn Viễn Hoa kia có sự si tình mà các ông chủ lớn tư bản khác không hiểu.
Có đôi khi si tình đại diện cho ham muốn chiếm hữu. Mà Dương Điềm lại ở trong giới giải trí, khó trảnh khỏi một vài chuyện.
Không phải ai cũng nể mặt Đại Lại tổng, vì vậy lần này Tiểu Lại tổng si tình rốt cuộc đá phải tấm sắt cứng...
Sự việc phải kể từ một năm trước.
Thời kỳ này, trong giới âm nhạc toàn Hạ quốc, người có thể nổi tiếng ngang tầm Dương Điềm là Mao Đào Thanh - một nam nhân nội địa được gọi là thiên vương.
Thiên vương, thiên hậu.
Địa vị ngang hàng, còn là hai ca sĩ được yêu thích nhất, tất nhiên có hoạt động lớn nào đó, hai người sẽ là minh tinh xuất hiện cuối cùng. Đương nhiên tình cảm giữa hai người cũng không nhạt.
Scandal thời nào cũng có, Tiểu Lại tổng đã đọc rất nhiều tin vỉa hè về hai người này. Vì vậy, sau đêm hội Trung Thu của đài quốc gia, Tiểu Lại tổng dẫn người tìm đến Mao Đào Thanh.
Đây là nơi nào chứ? Là dưới chân thiên tử, còn là hậu trường của đài truyền hình quốc gia. Có thể thấy tập đoàn Viễn Hoa phách lối cỡ nào.
"Ta chỉ nói một lần thôi."
Tiểu Lại tổng không ngốc, giọng nói rất nhỏ: "Nếu ngươi còn cùng lên sân khấu với Dương Điềm nữa thì ta nhất định sẽ hành chết ngươi."
Sau khi nói xong, thậm chí Tiểu Lại tổng không cho Mao Đào Thanh cơ hội lên tiếng, lập tức nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một câu nói: "Nếu ngươi không biết ta là ai thì có thể hỏi thăm."
Tất nhiên là Mao Đào Thanh có mạng lưới quan hệ của mình. Nghe đối phương nói vậy, trái tim hắn lạnh phân nửa. Huống chi hắn thật sự không có tình cảm nam nữ với Dương Điềm, vì vậy hắn cố gắng giảm bớt hợp tác.
Nhưng cũng có hoạt động lớn thật sự không thể thoái thác được, ví dụ như lễ khai mạc đại hội Thể thao Mùa đông châu Á lần này.
Hai người đều nổi tiếng như cồn, vả lại đây là một hoạt động lớn về mặt chính trị. Vì vậy sau một năm cố gắng tránh Dương Điềm, Mao Đào Thanh lại cùng lên sân khấu với nàng hát bài Tâm Vũ được yêu thích.
Hai người thâm tình nhìn nhau, Tiểu Lại tổng thừa biết là diễn nhưng vẫn không nhịn được.
Có điều lần trước hắn gây chuyện quá ầm ĩ, bị Đại Lại tổng mắng như tát nước vào mặt. Vì thế, lần này Tiểu Lại tổng đang nổi trận lôi đình đã chọn khách sạn mà Mao Đào Thanh thuê.
Tiểu Lại tổng không ngờ Vương Khải - đại gia giàu nhất Hà thành hung ác có tiếng, lập nghiệp từ bất động sản, thậm chí tiếp nhận tất cả việc kinh doanh của Kiều mỗ - trùng hợp là fan cuồng của Mao Đào Thanh.
Có đôi khi sức hiệu triệu của các minh tinh thật sự kinh người.
…
Có thể nói cuối thập niên 90, người có thể trở thành người giàu nhất một phương không có mấy ai là người lương thiện. Đây còn là thời đại dã man, càng là ngành có lợi nhuận kếch sù thì cạnh tranh càng máu tanh tàn khốc. Nếu ngươi an phận thủ thường thì đã bị người ta ăn sạch cả xương rồi.
Vương Khải hiểu đạo lý này.
Vì vậy, cho dù sau khi Kiều lão tử nổi tiếng Cáp thành bị bắn vào đầu, hắn cũng không thả chậm bước chân, ngược lại còn vừa tìm cơ hội xây dựng kiến trúc thượng tầng vừa tiếp nhận không ít nhân sĩ xã hội bảo thủ cứng đầu.
Dần dà hắn trở thành một ông trùm của ba tỉnh Đông Bắc.
Tiểu Lại tổng đến rất không đúng lúc.
Nếu hắn đến muộn mười phút hoặc sớm hơn mười phút, hoặc giả hắn có thể bớt ngông cuồng hơn, thì sẽ không có cuộc xung đột gay gắt đẩy nhanh tốc độ tập đoàn Viễn Hoa sụp đổ.
"Mao tiên sinh, ta thích bài hát của ngươi."
Tên của Vương Khải rất bình thường, nhưng ngoại hình cực kỳ khôn khéo. Chỉ có điều khí thế tàn bạo trên gương mặt rất đậm, ánh mắt như sói. Đây là ảnh hưởng của việc đi biển nhiều năm trước để lại.
"Cảm ơn Vương tổng khen ngợi."
Thái độ của Mao Đào Thanh rất khiêm tốn. Hắn lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, tất nhiên biết rõ giao tiếp với đám cường long này như thế nào. Mười mấy phút qua đi, hai người nói chuyện rất thoải mái. Nhất là Vương Khải, hắn cảm thấy vị minh tinh nổi tiếng này đã trở thành bạn của mình.
Hắn xuất thân là dân quê chân đất, cực kỳ sĩ diện. Hắn cho rằng minh tinh nổi tiếng được nhiều người yêu thích nay trở thành bạn của mình là một chuyện cực oách.
"Ở đây ngươi cứ chơi thoải mái, có chuyện gì cứ tìm ta."
Vương Khải đang hưng phấn vỗ ngực hứa hẹn. Có điều câu này không phải khoác lác. Với các mối quan hệ trên thương trường và chính trường của hắn trong mấy năm qua, quả thật có rất nhiều chuyện có thể ém xuống.
Ngay lúc Vương Khải định rời đi, cánh cửa nặng trịch của khách sạn bị đá văng, bảy tám nam nhân bưu hãn mặt lạnh đi vào.
Chuyện này khiến Vương Khải hơi sửng sốt. Hắn còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Lại tổng mặt mày dữ tợn đã đi vào.
"Ta đã nói nếu ngươi và Dương Điềm còn cùng lên sân khấu thì ta sẽ hành chết ngươi."
Tiểu Lại tổng búng ngón tay, đầu thuốc lá đang cháy rơi vào chiếc áo hoodie bằng len lông cừu đắt đỏ của Mao Đào Thanh. Tức thì mùi thuốc súng tràn ngập phòng bao.
"Tiểu Lại tổng, đây là hiểu lầm, ngươi hãy nghe ta giải thích."
Mao Đào Thanh đang định giải thích, Tiểu Lại tổng bị ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt lý trí đã hung hăng tát mạnh vào mặt đối phương.
"Ta đánh gãy một chân của ngươi, ra giá đi."
Tiểu Lại tổng nhìn vị minh tinh nổi tiếng đang che mặt, vẻ mặt tràn đầy ngông cuồng không thèm che giấu. Hắn lấy ra một tấm chi phiếu: "Ba triệu đủ chưa?"
Bầu không khí trong phòng như đông cứng lại. Mấy ca sĩ quen biết Mao Đào Thanh không dám thở mạnh.