Trên gương mặt góc cạnh lạnh lùng của Lão Hổ Cường xuất hiện vẻ do dự. Hắn quay sang nhìn Vương Khải, Vương Khải cũng hơi sửng sốt.
Rất nhiều mối làm ăn trong tay hắn có liên quan tới Cẩm Tú, ví dụ như kinh doanh sản phẩm chăm sóc sức khỏe, điện thoại di động...
Huống chi hắn cảm thấy mình nợ ơn Tiểu Hồng Bào.
Tập đoàn Cẩm Tú tài hùng thế lớn, cực kỳ khách khí với tam giáo cửu lưu trong giang hồ. Hiện tại công ty vận tải của hắn có thể chạy tuyến đường Thiên Nam là nhờ đối phương nể mặt, cho tới bây giờ chỉ hợp tác với một mình hắn.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn biết rõ một chuyện, độc lang Trương Tập tung hoành ba tỉnh chết trong tay Cẩm Túc. Thế lực đối phương phô bày lúc đó khiến Vương Khải thán phục.
"Gọi điện thoại cho Tiểu Hồng Bào."
Vương Khải vỗ má Tiểu Lại tổng mang tính sỉ nhục, giọng điệu coi thường.
"Cmn ngươi nhát thế này mà là huynh đệ vào sinh ra tử của Tô Bình Nam á?"
Vương Khải cảm thấy lúc này Tiểu Lại tổng chịu thua đã để lộ bản chất chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của hắn.
"Được."
Tiểu Lại tổng cắn răng, thuần thục lấy điện thoại ra gọi vào số điện thoại vệ tinh của Tô Bình Nam. Thấy ánh mắt ngỡ ngàng của đối phương, trong mắt hắn lóe lên vẻ coi thường được che giấu rất sâu.
"Tiểu Hồng Bào dùng điện thoại vệ tinh."
Một câu nói của hắn đánh tan nghi ngờ của Vương Khải về số điện thoại. Cuộc gọi được kết nối, Vương Khải sầm mặt đưa cho Tiểu Lại tổng.
Đã rất nhiều năm rồi hắn không có cảm giác cưỡi hổ khó xuống như thế này. Là một trong số ít đại ca có tiếng ở Cáp thành, hắn không thể vứt bỏ thể diện.
Mao Đào Thanh kinh hồn bạt vía nhìn Vương Khải cầm lấy điện thoại từ tay Tiểu Lại Tổng, chỉ nghe thấy giọng nói trầm khàn trong điện thoại thốt ra một câu: "Mọi người cùng ăn một bữa cơm, từ từ trò chuyện."
Vương Khải mặt mày sa sầm lập tức nở nụ cười, xua tay ra hiệu cho Lão Hổ Cường bỏ vũ khí trong tay xuống. Cuối cùng thì bầu không khí trong phòng cũng hòa nhã hơn nhiều.
Điều này khiến Mao Đào Thanh và hai ca sĩ khác vơi bớt lo lắng.
Thời này làm nghệ sĩ ra mắt công chúng không giống sau này, tìm công ty môi giới nào đó bao trọn hoặc là tham gia vô vàn chương trình tìm kiếm tài năng, hoàn toàn không có kinh nghiệm xã hội gì.
Bọn hắn đều bắt đầu từ việc hát trong phòng hát thượng vàng hạ cám, lăn lộn từ tầng chót đến ngày hôm nay. Cho nên bọn hắn biết rõ sức mạnh của các đại ca chân chính trong phường tam giáo cửu lưu.
Không có ai chọc nổi.
Sự việc phát triển đến bây giờ, vốn dĩ Mao Đào Thanh đã có dự tính xấu nhất.
Một kẻ rêu rao như Tiểu Lại tổng chết ở nơi này, chưa nói đến thế lực của Vương Khải lớn cỡ nào, có thể dẹp yên hay không. Một khi hắn dính vào chuyện này, con đường tương lai hoàn toàn bị chặn kín.
Nhưng hai phe giương cung bạt kiếm như vậy lại cùng nhau ăn cơm giải quyết chỉ bằng một câu nói?
Mao Đào Thanh cảm thấy mình được mở rộng tầm mắt.
Nhất thời hắn cực kỳ tò mò về Tiểu Hồng Bào trong lời Tiểu Lại tổng.
Hai tiếng sau, đoàn người Tiểu Lại tổng ra khỏi khách sạn Khổng Phủ Gia Yến sang trọng nhất Cáp thành. Thậm chí Vương Khải và Mao Đào Thanh còn đích thân đưa tiễn.
Hai bên thân thiết như thể chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm.
…
Sau khi cúp điện thoại, Tô Bình Nam vẫn luôn im lặng. Mãi cho đến khi thuyền dừng ở bến tàu, hắn mới xua tay nói với Hạng Tiểu Bình.
"Bây giờ ngươi lập tức chạy về Cáp thành Hạ quốc."
Nam nhân đã đưa ra quyết định, hạ giọng nói: "Ta muốn ngươi làm giúp một chuyện."
"Được."
Nghe Tô Bình Nam nói xong, Hạng Tiểu Bình gật đầu.
…
Đêm khuya hai ngày sau.
Vương Khải ôm gái ra khỏi hộp đêm Hoàng Gia nhà mình. Khoảnh khắc hắn mở cửa xe, một chiếc ô tô Phú Khang màu đen gầm rú xuất hiện trước mặt hắn.
Một nam nhân bịt mắt hạ cửa kính xe xuống, nổ hai phát súng vào hắn.
Một phát trúng chân, viên đạn còn lại xuyên thủng bụng hắn theo quán tính. Sau khi mọi người tỉnh táo lại, chiếc xe tập kích đã nhanh như chớp biến mất trong bóng đêm.
Vương Khải phúc lớn mạng lớn không chết.
Đường kính của viên đạn xuyên thủng bụng hắn theo quán tính kia không lớn, hơn nữa ông trời có mắt, cả hai viên đạn đều không trúng chỗ hiểm.
Vương Khải mở mắt ra trong bệnh viện, câu nói đầu tiên là: "Tập đoàn Viễn Hoa, lão tử không để yên cho ngươi!"
…
Vương Khải phản kích rất nhanh.
Mà bắt buộc phải nhanh. Là đại ca Cáp thành quật khởi sau Kiều lão tứ, bị người ta bắn nhặt về một mạng, không đánh trả thì làm sao phục chúng được?
Cho dù là vậy, đã có người đồn đại linh tinh. Lời bàn tán của ông chủ kinh doanh cát đá khiến Vương Khải tức sùi bọt mép.
Thời buổi này, các thương nhân lập nghiệp từ tam giáo cửu lưu đều cực kỳ sĩ diện. Hơn nữa, xét về bưu hãn thì ai cũng là trời sinh. Kiến thức pháp luật hạn hẹp và trình độ học vấn không cao làm cho những người này lạc mất phương hướng.
Tâm trạng Tiểu Lại tổng cũng không tốt.
Càng trẻ tuổi thì càng sĩ diện.
Hắn trẻ tuổi đắc ý, đã quen hoành hành ngang ngược bao nhiêu năm nay, sao có thể không canh cánh chuyện Vương Khải đè ép mình. Thậm chí hắn cảm thấy ánh mắt đám thuộc hạ nhìn mình đã thay đổi.
Nhưng hắn biết rõ nếu không có câu nói kia của Tiểu Hồng Bào, mình đã mất mạng rồi. Hắn nợ đối phương một ân tình lớn, vì vậy hắn còn cố ý sai người đưa hết số rượu Hầu Nhi cuối cùng của mình cho Tô Bình Nam để tỏ lòng biết ơn.
Hắn cũng nghe tin Vương Khải bị bắn, nhưng hoàn toàn không ý thức được chuyện này sẽ liên quan đến mình. Tiểu Lại tổng vui vẻ, cố ý bao trọn hoàng cung Caesar một ngày để chúc mừng, uống say bí tỉ.
Nhìn từ điểm này có thể thấy tính cảnh giác và cái nhìn đại cục của Tiểu Lại tổng kém hơn Đại Lại tổng không chỉ một chút.