Mọi người đều im lặng vì bọn hắn đang nghĩ đến cùng một câu hỏi.
Ta hỏi ngươi một câu, nếu như để cho một người có danh hiệu Busan Vương phụ trách giữ cửa, vậy nam nhân bên trong có thân phận gì?
Không ai có thể trả lời.
Chỉ là ánh mắt của tất cả mọi người không che giấu được sự hoảng sợ. Do ảnh hưởng của quốc gia hoa anh đào, xứ sở kim chi cũng mang nặng văn hóa cộng đồng, những kẻ này cái gì cũng dám làm.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, chúng ta là thị trường tài chính, chúng ta chỉ dùng số liệu và đầu óc nói chuyện.”
Hàn Thi Hiền vỗ tay để làm dịu bầu không khí.
“Bây giờ chúng ta cần thực hiện một cuộc diễn tập chính xác nhất về cuộc khủng hoảng này, cho những kẻ ngốc đó thấy rằng không có ngôi nhà nào an toàn khi tuyết lở xảy ra.”
“Với rất nhiều nỗ lực, mọi người phải tin rằng cuối cùng chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng!”
Câu cuối cùng nữ nhân nói rất dứt khoát.
Nhiều thành viên trong nhóm của nàng chỉ ngủ ba tiếng trong hai ngày, đó thực sự là một công việc khó khăn. Hàn Thi Hiền quả thật có một số phẩm chất lãnh đạo vào những thời điểm quan trọng. Bầu không khí thỉnh thoảng trở nên sôi nổi nhờ một vài lời nói của nàng.
Nhìn những vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết, nàng thở phào nhẹ nhõm. Đối thủ rất mạnh, nàng không có sức mà mượn, chỗ dựa duy nhất là những cấp dưới đã ở bên cạnh nàng nhiều năm qua.
Nếu những người này mất lòng tin, nàng thật sự không có chút tự tin nào, chỉ có thể cam chịu số phận.
Cả nước cũng sẽ xong luôn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hàn Thi Hiền trở nên kiên định. Đây là quốc gia mà nàng sinh ra, đừng hỏi tương lai, mà cầu không thẹn với lương tâm.
…
Cuộc tấn công của đối thủ nhanh hơn Hàn Thi Hiền nghĩ.
Khi nàng dẫn một nhóm người vào ngân hàng quốc gia như thường lệ, ánh mắt của tất cả các đồng nghiệp đang chờ đợi ở sảnh khiến nữ nhân có chút khó hiểu.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Sau khi rất nhiều người cúi đầu chào hỏi, nữ nhân mới mở miệng hỏi thăm. Những người này không đi làm vào lúc này, chỉ đứng nói chuyện phiếm ở sảnh, điều này rất bất thường.
“Bộ phận tài chính đã thành lập một đội khẩn cấp. Thứ trưởng Triệu Trấn Vũ là tổ trưởng, chủ tịch Quyền là phó tổ trưởng. Bọn hắn đã tiếp nhận rất nhiều tài liệu, bao gồm của ngươi.”
Một thanh niên giang hai tay, vẻ mặt tức giận cùng bất đắc dĩ nói: “Bọn hắn nói số liệu của ngân hàng quốc gia là chi tiết nhất, có thể lập tức lấy được tin tức mới nhất. Cho nên, bọn hắn không chỉ chiếm đoạt số liệu, mà còn dự định trưng dụng tầng sáu làm trụ sở tạm thời.”
Tầng sáu, trụ sở tạm thời.
Đây là câu trả lời từ một trong những cấp dưới của Hàn Thi Hiền. Nữ nhân theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng cau mày, lập tức đi đến văn phòng của mình, nhưng ở cửa, hai nhân viên văn phòng mặc vest đã ngăn nàng lại.
“Xin lỗi, hết thảy nơi này đã trở thành tư liệu của tổ khẩn cấp, ngươi không có tư cách tiến vào.”
Những lời này khiến cho ánh mắt của Hàn Thi Hiền tối sầm.
“Ngươi có biết bên trong chứa đựng số liệu phân tích mà ta và các đồng nghiệp của mình ngày đêm phân tích ra được hay không? Đây là thành quả lao động của chúng ta. Các ngươi đang phạm pháp.”
Biểu hiện của nữ nhân trở nên hung dữ.
Hàn Thi Hiền giống như một con sư tử cái bị xâm phạm lãnh thổ. Khí thế của nàng nhất thời khiến hai nhân viên cản đường lui về sau mấy bước.
Nàng rất giỏi trong việc nắm bắt cơ hội, lập tức tiến lên phía trước mà không do dự. Lấy được những dữ liệu đó là điều quan trọng nhất đối với nàng lúc này.
Những cấp dưới đều nhìn nhau.
Đẳng cấp ở xứ sở kim chi rất sâm nghiêm. Nếu ngươi làm như vậy, đồng nghĩa với việc sau này ngươi không còn sống yên ổn ở ngân hàng quốc gia.
Một bước, hai bước, ba bước. . .
Trong lúc Hàn Thi Hiền mừng như điên.
Để thuận tiện, nàng đã lưu tất cả dữ liệu thiết bị cần thiết cho buổi diễn tập vào một chiếc máy tính xách tay cá nhân của nàng.
Bây giờ nàng chỉ cách chiếc máy tính xách tay của mình chưa đầy năm mét. Chỉ cần nàng lấy được, sẽ không ai dám giật chiếc máy tính xách tay của nàng.
Ở thời kỳ này, một chiếc máy tính xách tay IBM đắt đến mức đáng sợ, không phải thứ mà người bình thường có thể sở hữu. Đây là quà sau khi nữ nhân giúp phân tích dữ liệu tài chính cho một giáo viên của mình ở Manhattan.
Về phần những người khác của ngân hàng quốc gia?
Dù thuộc tầng lớp có thu nhập cao nhưng chỉ có một số ít người sở hữu chúng, không quá ba người, bao gồm cả nàng.
Rất thuận lợi.
Sau khi Hàn Thi Hiền kích động ôm lấy chiếc máy tính xách tay có phần nặng nề của mình, một số nhân viên công tác kịp phản ứng chặn đường của nàng lại.
Ánh mắt Hàn Thi Hiền trở nên sắc bén: “Đây là vật dụng cá nhân của ta, mặc dù ta không nghĩ đám người có IQ thấp như các ngươi có thể làm được gì, nhưng ta sẽ không quấy rầy các ngươi. Bây giờ các ngươi tránh ra, ta chỉ mang theo đồ cá nhân của mình rời đi.”
Không một ai nói chuyện, cuối cùng bọn hắn yên lặng tránh sang một bên.
“Chúng ta đi.”
Hàn Thi Hiền gật đầu với cấp dưới của mình. Dù sao ở lại đây mấy ngày này cũng không có ích lợi gì, nàng cũng nên ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh.
Trong lúc nữ nhân chuẩn bị rời khỏi tầng lầu, một nam nhân đứng thẳng trước mặt nàng.
“Từ khi nào công việc của ngươi lại trở thành thành quả lao động cá nhân của ngươi vậy?”
Triệu Trấn Vũ lạnh lùng nhìn nữ nhân ỷ vào trí thông minh của mình, không có cái nhìn đại cục trên nhảy dưới tránh. Vừa rồi, hắn nghe rất rõ ràng những lời nàng nói. Hành động của nàng khiến hắn cảm thấy giận dữ.
“Ngươi nhận lương từ ngân hàng quốc gia. Thành quả lao động của nhóm các ngươi thuộc về ngân hàng quốc gia, thậm chí là đất nước này.”
Triệu Trấn Vũ chỉ vào máy tính mà nữ nhân đang ôm: “Cho nên, ngươi không thể mang thứ này ra ngoài.”
“Đây là đồ đạc cá nhân của ta.”
Nhìn sắc mặt âm trầm của nam nhân, Hàn Thi Hiền một bước cũng không lùi: “Ta không làm trái bất kỳ quy định nào. Hôm nay ta nhất định phải mang nó đi.”