“Tổ trưởng, vô dụng thôi.”
Tiểu Kim còn có gan đi tới trước mặt nàng, nữ nhân cảm thấy chán ghét, lập tức quay đầu, tránh phải nhìn đối phương thêm.
“Những người tới đây cao nhất cũng chỉ là giám đốc, bọn hắn không có tư cách nói chuyện. Hiện tại chỉ còn một giờ nữa là cá mập sẽ tiến vào hội trường.”
Tiểu Kim lộ ra thần thái mà Hàn Thi Hiền chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nàng đưa một tờ giấy có viết địa chỉ cho Hàn Thi Hiền: “Có một vị Tô tiên sinh mời ngươi đến chứng kiến lịch sử.”
Một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng nữ nhân, làm cho ngực đau nhói, nàng há miệng.
Ọe!
Thức ăn có dính máu phun ra từ miệng Hàn Thi Hiền. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Kim, Hàn Thi Hiền luôn chú trọng vẻ bề ngoài chỉ dùng ống tay áo lau vết bẩn đi.
“Ta từng nghe có người tức đến phun máu, thì ra đây là sự thật.”
Sau khi nữ nhân khạc ra máu, tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Nàng xoa huyệt Thái Dương hỏi lại: “Mời ta đến? Mục đích là gì? Diễu võ giương oai? Khoe khoang?”
Hàn Thi Hiền lắc đầu. Tô tiên sinh có ánh mắt không lộ ra bất kỳ dấu vết nào sẽ không nhàm chán như vậy.
“Đúng.”
Tiểu Kim sợ hãi, lắp bắp trả lời: “Đối phương chỉ nói bốn chữ.”
“Giết người tru tâm.”
Nỗi sợ hãi to lớn về việc bị kiểm soát mọi thứ dâng lên trong lòng Hàn Thi Hiền.
Tô tiên sinh nhìn rất nho nhã, lễ độ thật ra là một con quỷ, môt ác ma đến từ Địa Ngục.
…
Long Thành.
Cái tên đầy hương vị Hạ quốc này là một khách sạn. Đây là khách sạn bốn sao đầu tiên của tập đoàn Kim Môn ở Seoul.
Vào thời điểm đó, động thái này của tập đoàn Kim Môn khiến cho tam giáo cửu lưu ở Seoul vô cùng lo lắng, sợ Đinh Thanh có danh hiệu Busan Vương cứ thế giết vào thành phố thịnh vượng nhất xứ sở kim chi này.
Nhưng tập đoàn Kim Môn lại cực kỳ khiêm tốn. Hàng ngày, việc bọn hắn làm là mua đất, sau đó cho vay. Đây hoàn toàn là tính cách của một công ty tài chính, khiến cho một đám ga hỏa tự nhận là đồng hành phải mở to mắt.
Đã có một vài cuộc thăm dò được thực hiện, nhưng tập đoàn Kim Môn phản kích có thể nói là cực kỳ hung hãn. Sau hai hoặc ba hiệp, ba bốn thế lực lớn địa phương ở Seoul hoàn toàn biến mất. Bọn hắn thấy tập đoàn Kim Môn không bá đạo bằng ở Busan, cho nên tất cả lựa chọn không thách thức nữa.
Hai bên bắt đầu nước sông không phạm nước giếng.
Tô Bình Nam mang theo một nhóm tinh anh tài chính Cẩm Tú đến ở trên tầng cao nhất của tòa nhà mười sáu tầng này. Sản nghiệp nhà mình, cho nên khả năng giữ bí mật sẽ rất tốt. Hơn nữa, tập đoàn Cẩm Tú khá hào phóng với cấp dưới. Hiện tại, tầng cao nhất bất luận thức ăn hay là rượu đều khiến cho các tinh anh hài lòng.
…
Hàn Thi Hiền mặt không biểu cảm đi theo hai nam nhân lực lưỡng bước vào thang máy. Mãi cho đến tầng cao nhất, nữ nhân mới giật mình. Cửa thang máy mở ra, mùi thuốc lá tràn ngập khiến nàng cau mày.
Nàng biết, đây là thói quen của rất nhiều chuyên gia tài chính. Hút thuốc lá nhiều sẽ giúp cho đầu óc của bọn hắn luôn ở trạng thái hưng phấn.
Trong một giao dịch lớn, một cảm hứng lóe lên có thể giúp ngươi kiếm được số tiền sống thoải mái cả đời. Cho nên, hai chữ khỏe mạnh đối với những người này mà nói hoàn toàn không tồn tại.
Nữ nhân vẫn đến.
Nàng coi cuộc gặp gỡ này như một bài kiểm tra đối với mình. Nữ nhân từ nhỏ được mọi người gọi là thiên tài này giờ đã coi Tô Bình Nam như tâm ma của mình. Hơn nữa, Hàn Thi Hiền cũng có sự kiêu ngạo của nàng.
Cũng không khác gì lần trước, Tô Bình Nam vẫn tiến lên đón nàng, không có sự đắc ý vênh váo của người chiến thắng, biểu hiện vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Tô tiên sinh, nếu ngươi muốn khoe khoang thì nên có dáng vẻ khoe khoang chứ.”
Hàn Thi Hiền ngẩng đầu nhìn nam nhân đáng sợ.
“Thật ra, ngươi hoàn toàn không thay đổi được bất kỳ chuyện gì.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Ta gọi ngươi đến chỉ để ngươi nhìn thấy quốc gia này sụp đổ như thế nào.”
Nam nhân phả khói xì gà, cả khuôn mặt phủ trong làn khói xanh nhạt.
“Ta không hiểu về tài chính, nhưng ta hiểu cái gì cũng cần tầm cao.”
Câu nói tiếp theo của Tô Bình Nam khiến nữ nhân đứng chết trân ngay tại chỗ: “Ngươi có biết vì sao những người này vẫn lảng vảng bên ngoài mà không vào sân không?”
Nam nhân đưa ra đáp án: “Bọn hắn đang chờ một người. Trong năm phút nữa, người đứng đầu quỹ tiền tệ quốc tế IMF Vintson sẽ lên máy bay đến đất nước kim chi này. Tín hiệu sẽ bắt đầu.”
Tô Bình Nam giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi tiếp tục nói: “Nếu máy bay không đến muộn, từ Mỹ bay đến đây cần mười một giờ hai mươi ba phút.” Nam nhân vỗ tay: “Nói cách khác, vào lúc 11 giờ 23 phút, chúng ta sẽ phá hủy hoàn toàn tất cả các hệ thống tài chính và công nghệ cao mà đất nước đáng tự hào của ngươi đã đấu tranh trong nhiều thập kỷ để đạt được.”
“Những đống đổ nát và xác chết nằm la liệt trên cánh đồng là món quà tuyệt vời nhất để chào đón Vinston tiên sinh, đồng thời cũng là khởi đầu cho sự chia cắt thực sự của đất nước này.”
Tô Bình Nam nhún vai: “Tài chính Cẩm Tú đã nổ phát súng đầu tiên ở Thái quốc, và lần này ta vẫn sẵn sàng là người đầu tiên ra tay.”
Dứt lời, nam nhân khoát tay với Tần Tử Khâm bên cạnh: “Làm việc đi.”
Tần Tử Khâm gật đầu: “Bán 1688 lô, đến điểm 1024, chào hỏi Tiger và Quantum. Lễ hội bắt đầu.”
Ricky mất đi nụ cười hippie thường ngày, ấn ngón tay lên bàn phím. Theo hành động của hắn, thị trường ngoại hối vốn dĩ cực kỳ bình tĩnh giống như một giọt nước rơi xuống chảo dầu sôi.
Trong mắt người bình thường, những con số xanh đỏ giống như kinh sách trên trời, nhưng trong mắt Hàn Thi Hiền, chúng lại là hai đội quân trên một chiến trường.