Mọi người giải tán. Vương Đông Hạo lái xe đưa Giang Tiểu Dạ về nhà. Im lặng thật lâu, nam nhân lên tiếng: “Tiểu Dạ, ngươi nhất định phải làm bạn với Lý Lạc Nhiên.” Giang Tiểu Dạ vốn đơn thuần. Nghe xong, nàng ngạc nhiên nói: “Chúng ta vẫn là bạn mà.”
“Không, quan hệ giữa các ngươi không hề thân thiết.”
Ánh mắt Vương Đông Hạo lóe lên tia sáng: “Tin ta đi Tiểu Dạ, đồng nghiệp này của ngươi tuyệt đối không tầm thường.”
Nam nhân nói năng có chút lộn xộn. Vốn hắn rất tự tin với mạng lưới xã giao của mình, nhưng cuộc điện thoại tối hôm nay đã giáng một đòn nặng nề vào hắn. Lúc này, Vương Đông Hạo mới phát hiện khoảng cách của mình đến tầng cao nhất rốt cuộc xa đến cỡ nào.
Dùng từ khúm núm để hình dung thái độ của ông chủ cũng không quá đáng. Có thể khiến cho một nhân vật có bối cảnh kinh khủng phải khiêm tốn đến ba bốn lần, Lý Lạc Nhiên chính là một ngọn núi vàng chiếu lấp lánh trong mắt hắn.
“Ngươi có biết gia đình Lý tiểu thư làm gì không?”
Sự kiêng kỵ khiến cho Vương Hạo Đông sử dụng kính ngữ với Lý Lạc Nhiên.
“Ta không biết, hình như chỉ là một gia đình cán bộ bình thường, nhưng có vẻ rất có tiền.”
Giang Tiểu Dạ nói một số lời đồn về Lý Lạc Nhiên, khiến cho nam nhân lại càng kiên định với suy nghĩ để bạn gái mình ôm chặt bắp đùi Lý Lạc Nhiên.
…
Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió. Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, địa vị của Lý Lạc Nhiên trong hệ thống lại càng thần bí.
Phía sau nàng cũng bắt đầu có thêm một cái đuôi nhỏ.
Giang Tiểu Dạ.
Thời gian trôi qua, Giang Tiểu Dạ phát hiện Lý Lạc Nhiên đúng như nàng đã nói, có một người bạn trai rất thần bí.
Tin tức duy nhất về người bạn trai này cũng chỉ có một cái họ.
Tô!
Chuyện càng bí ẩn thì người ta càng tò mò, đây là vấn đề chung của con người. Giang Tiểu Dạ cũng không ngoại lệ.
Ngay khi sự tò mò của nàng về người bạn trai bí ẩn của Lý Lạc Nhiên đạt đến đỉnh điểm, một cuộc điện thoại đã khiến nàng phát hiện ra phần nổi của tảng băng chìm của nam nhân đó.
Lý Lạc Nhiên luôn thanh lịch như hoa cúc nhận một cuộc gọi khi nàng đang họp. Giang Tiểu Dạ ngồi cạnh nữ hài thề rằng nàng nhìn thấy cả người Lý Lạc Nhiên như phát sáng.
“Một nam nhân tốt số.”
Giang Tiểu Dạ lẩm bẩm một câu. Hiện tại, Lý Lạc Nhiên là nữ nhân xinh đẹp nhất, có mị lực nhất mà nàng đã từng gặp.
Khi Lý Lạc Nhiên nhìn thấy số điện thoại, nàng vui đến mức lồng ngực như muốn nổ tung. Bởi vì Tô Bình Nam đã rất lâu rồi không chủ động gọi điện thoại cho nàng.
“Gần đây ngươi có bận việc gì không?”
Nam nhân hỏi.
“Ta rảnh. Chờ ta vài giây, ta ra ngoài nghe điện thoại. Bây giờ ta đang họp.”
Lý Lạc Nhiên trả lời rất nhanh, giọng nói dịu dàng đến mức rất nhiều người phải đưa mắt nhìn sang. Mặc dù biết rằng việc nghe điện thoại trong cuộc họp sẽ gây ảnh hưởng không tốt, nhưng nữ hài không muốn để nam nhân đó đợi thêm giây phút nào.
Bước ra khỏi phòng họp, Lý Lạc Nhiên cười tươi như hoa: “Tại sao hôm nay ngươi đột nhiên lại gọi điện thoại cho ta vậy? Ngươi muốn đến sao?”
Nữ hài biết lịch trình của Tô Bình Nam. Hiện tại, nam nhân đang bố cục ở nước ngoài, bận tối mắt tối mũi.
“Định Bắc đang nằm viện ở Hạ thành. Ta muốn ngươi đến chơi với nàng.”
Mục đích Tô Bình Nam gọi điện thoại đến không phải Tô Định Bắc không có người chăm sóc, mà là Tô Bình Nam cảm thấy hắn hơi lạnh nhạt với Lý Lạc Nhiên. Hắn muốn nữ hài bắt đầu dung nhập vào cuộc sống của hắn.
“Không thành vấn đề.”
Giống như nam nhân phỏng đoán, Lý Lạc Nhiên vui đến mức nhảy dựng lên. Cảnh tượng này vừa vặn bị mấy nam nhân đi ngang qua nhìn thấy, ai nấy đều trợn mắt. Hôm nay, Lý Lạc Nhiên ăn mặc vẫn rất xuất chúng. Tóc dài xõa vai, ngũ quan tinh xảo phối hợp với chiếc váy liền áo hoa nhí màu sáng, xinh đẹp đến mức không gì sánh kịp. Lúc này, nàng lại thực hiện động tác khả ái như thiếu nữ, lực sát thương đương nhiên kinh người.
Lý Lạc Nhiên không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Nàng hiểu đây là một tín hiệu nam nhân để cho nàng chậm rãi tiến vào phạm vi của hắn. Chút tủi thân nhỏ nhặt tích lũy mấy ngày qua nhanh chóng tan biến.
Lý Lạc Nhiên biết rất rõ, nàng đã hoàn toàn thích ứng những gì Tô Bình Nam mang đến cho nàng. Nếu có một ngày nam nhân vứt bỏ nàng, không biết nàng có còn dũng khí sống tiếp hay không.
“Đặt xong vé máy bay rồi gọi điện thoại cho ta.”
Người như Tô Bình Nam xưa nay không nói mấy lời tâm tình động lòng người qua điện thoại. Sau khi hỏi thăm thêm vài câu, hắn cúp điện thoại.
“Nhị ca, ngươi quyết định để cho nàng tiến vào phạm vi của mình sao?”
Tô Định Bắc biết Tô Bình Nam gọi điện thoại cho ai. Cho nên nàng mới hỏi một câu như vậy.
“Ta không phải người tốt nhưng ta có trách nhiệm.”
Tô Bình Nam mỉm cười trả lời.
…
Hiện tại, Đại Lại tổng đã từ bội phục bản lĩnh của Tô Bình Nam tăng lên cấp độ sợ hãi. Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao không ai dám tùy ý trêu chọc Tiểu Hồng Bào.
Người này quá kỳ lạ, hơn nữa cách hắn làm mọi việc cũng quá đáng sợ.
Người bắn hắn và Tô tứ đã sa lưới. Đối phương đã thú nhận mọi tội ác và chủ động khai Vương Khải sau lưng ra. Hiện tại, cảnh sát Tấn Châu đang giao nộp nghi phạm.
Có thể bắt được một người trong thời gian ngắn như vậy đã đủ khiến hắn kinh ngạc. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả là cách thức bắt giữ nghi phạm.
Bề ngoài, nghi phạm bị bắt vì một tai nạn xe hơi.
Nghe nói đối phương bỏ trốn đến Tấn Châu, nhưng gặp cảnh sát túc trực ban đêm kiểm tra ô tô lậu. Những người này hoảng sợ lái xe lao xuống vực.
Hai người chết tại chỗ, thi thể bị cháy đến biến dạng, hai người còn lại đụng độ với cảnh sát, một người bị giết tại chỗ.
Không có dấu vết nào của tập đoàn Cẩm Tú trong toàn bộ quá trình, nhưng Đại Lại tổng không tin một lời nào trong những quá trình nghe có vẻ cao siêu này.
Hắn cho rằng mấy tên kia nhất định đã chết trong tay Tiểu Hồng Bào. Hơn nữa, người duy nhất còn sống là vì Tiểu Hồng Bào cần hắn cắn chết Vương Khải. Hắn luôn tin vào phán đoán này của mình.