Lâm Tiểu Cửu này cũng là hạng người hung ác, tất nhiên muốn phát tài. Vì vậy hai người bắt tay nhau định làm một vố lớn.
Sau khi hai người từ chức, Lý Phong Điền lựa chọn tiến vào thị trường vật liệu đá và thép cấp hai mà tập đoàn Cẩm Tú đã từ bỏ.
Cẩm Tú từ bỏ bởi vì ngành này xảy ra quá nhiều chuyện, Tô Bình Nam không muốn vì số tiền ấy mà bị kẻ hữu tâm gắn mác lũng đoạn thị trường.
Nam nhân hiểu đạo lý con đê ngàn dặm bị tổ kiến phá hủy.
Tô Bình Nam quan tâm tới danh tiếng, nhưng Lý Phong Điền thì không. Cái tên trước giờ luôn coi thường sinh mạng này chỉ nhìn thấy lợi ích trong đó.
Lý Phong Điền ác, nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn không có đầu óc. Hắn cũng biết đạo lý từ từ lớn mạnh.
Trong tay dính vô số mạng người nhưng vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, khứu giác của tên này cực kỳ nhạy bén. Vì vậy, cả hắn và Lâm Tiểu Cửu đều biết lúc bắt đầu không thể đụng chạm tới lợi ích của Tiểu Hồng Bào.
Kẻ liều mạng Lý Phong Điền đã bắt đầu con đường quật khởi của mình.
Con đường đi lên của Lý Phong Điền quanh co như cứu quốc. Hắn nhất định phải tránh đi tất cả những thị phi có liên quan tới tập đoàn Cẩm Tú.
Ban đầu, Lý Phong Điền chọn mục tiêu là mấy ông chủ bãi cát sông Lưu Sa cách Thiên Đô mười sáu kilomet.
Nguyên nhân hắn lựa chọn những người này rất đơn giản, bọn họ có tiền.
Thật vậy, do vị trí tốt và chất lượng cát khá ổn, mặc dù tập đoàn Cẩm Tú đã chèn ép nghiêm khắc nhưng bãi cát ở đây vẫn là một nguồn lợi nhuận khổng lồ nhờ việc xây dựng đại học Thiên Nam.
Bảo vệ môi trường gì đó, cân bằng sinh thái gì đó, tất cả đều là chuyện nhảm nhí trong thời đại này.
Ngưỡng cửa ngành này không cao, ngưỡng càng thấp thì cạnh tranh càng khốc liệt, vì vậy không có người tử tế nào có thể làm được. Lợi nhuận khổng lồ khiến những người này đỏ mắt, nhưng Lý Phong Điền mạnh mẽ vẫn không sợ hãi.
Mà xuất phát điểm của hắn cũng rất thú vị, chính là giúp những người này thu nợ. Không phải hắn không dám chiếm đoạt bãi cát, mà trong mắt một dân lưu manh thuần túy, kinh doanh bãi cát là một chuyện rất phiền phức.
Hắn có thể làm những công việc tẻ nhạt như trả lương cho công nhân, kế toán sổ sách và vận hành thiết bị. Nhưng điều hắn cần làm nhất là dùng bạo lực trần trụi đổi lấy lợi nhuận kếch xù. Ông chủ đầu tiên tìm đến hắn là Phạm mặt rỗ đã bị hắn phế một cánh tay.
Nhìn sát thần trước mặt, Phạm mặt rỗ cũng chẳng có ý tốt gì. Trong tay hắn xác thực có một số món nợ khó đòi, nhưng bên phía nợ tiền cũng chẳng phải dân lương thiện, là Tiểu A Bảo nổi tiếng đường Thanh Lương.
Hai tên khốn này ai chết đều là chuyện tốt đối với hắn. Cho nên hắn sảng khoái đồng ý.
“Một triệu sáu trăm ngàn, ta lấy năm trăm ngàn không quá đáng chứ.”
Nhìn thấy phiếu nợ, Lý Phong Điền nói thẳng.
“Không quá đáng.”
Phạm mặt rỗ nhìn thấy Lý Phong Điền, tay phải mơ hồ thấy đau. Hắn gật đầu: “Anh em, chỗ của ta còn mấy món nợ khó đòi. Nếu Lý ca ngươi có bản lĩnh, ta sẽ đưa tên của bọn hắn cho ngươi.”
“Về sau ta bao hết nợ của ngươi, nhưng ta muốn có 20% danh nghĩa cổ phần bãi cát của ngươi.”
Lý Phong Điền nói ra kế hoạch của mình. Dự định của hắn là dựa vào thủ đoạn cay độc phân chia một phần lợi nhuận với những người này.
“Được.”
Phạm mặt rỗ mỉm cười lạnh lùng, sau đó gật đầu. Tên khốn này đúng là tên điên, vừa thu phí bảo hộ vừa ăn lợi nhuận của bãi cát sông Lưu Sa. Hắn muốn nhìn xem tên điên này có thể trấn áp cường long các khu vực khác hay không.
…
Sau khi chạy một vòng bốn bãi cát sông Lưu Sa, Lý Phong Điền kiếm được gần tám triệu. Sau đó, hắn cùng với Lâm Tiểu Cửu biến mất. Mấy ngày sau, Lý Phong Điền xuất hiện lần nữa, vui vẻ ném mấy cái rương lớn cho đám ông chủ. Số tiền mặt bên trong khiến cho bốn ông chủ bao gồm Phạm mặt rỗ phải choáng váng.
Con nợ dám khất tiền bọn hắn có ai là thiện nam tín nữ đâu, tại sao đối phương lại chịu trả tiền một cách dễ dàng như vậy? Trước đó bọn hắn đã từng đòi qua mấy lần, nhưng có lần nào làm được gì đâu.
Người không chết, nhưng tiền thuốc men tốn không ít, tiền nợ cũng chẳng lấy lại được. Sự việc cứ thế kéo dài. Nhưng Lý Phong Điền một mình một ngựa dựa vào cái gì chứ?
Xấu, ác, liều mạng.
Sau khi mấy ông chủ này nghe ngóng quá trình thu nợ, bọn hắn không còn tâm tư quỵt nợ nữa.
Tiểu A Bảo bị tàn phế, đầu gối bị người ta dùng búa sắt đập vỡ nát, nửa đời sau tuyệt đối không thể rời khỏi xe lăn.
Không chỉ vậy, những đại ca thiếu nợ khác cũng chẳng có ai tốt hơn, thậm chí còn có một người mất tích. Sống không thấy người, chết không thấy xác, cả người giống như bốc hơi khỏi thế gian.
Mấy ông chủ bị dọa, sau khi lấy được tiền thì người nào cũng vui vẻ trả tiền công. Lý Phong Điền thuận lợi bắn phát pháo đầu tiên.
Đương nhiên không phải ai cũng nuốt được cục tức này.
Trong đó có một ông chủ bãi cát tên Trương Tam Hoa. Người này không tin tà, cũng chẳng phải thiện nam tín nữ, được coi là ác bá nổi tiếng trong vùng.
Sau khi lấy được tiền, hắn cảm thấy không công bằng. Hắn chẳng những phải trả tiền phí mà còn phải chia 20% hoa hồng bãi cát cho Lý Phong Điền. Cuối cùng, hắn nghiến răng thuê mấy côn đồ đến giải quyết.
“Ngươi có thể lấy tiền mà ta đã đồng ý trả cho ngươi. Còn cổ phần?”
Trương Tam Hoa nghiến răng: “Không có đâu. Nếu ngươi còn dám nhắc lại việc này, ta cắt đầu lưỡi của ngươi.”
Mười mấy nam nhân đứng đằng sau nhìn Lý Phong Điền một mình cô đơn, ánh mắt không chút kiêng kỵ. Lý Phong Điền cũng chẳng nhiều lời, chỉ cười lạnh lùng một tiếng rồi xoay người rời đi.