Ngay cả khi đã chuẩn bị tinh thần, nhiều người vẫn kinh ngạc ngẩng đầu lên sau khi đọc tài liệu.
“Ngay cả địa bàn của cục trưởng Hàn mà các ngươi cũng dám động, các ngươi điên rồi sao?”
Thôi Kỷ Lâm là một trong hai cảnh sát trưởng của hệ thống cảnh sát, đương nhiên biết rõ nhất sự phân bố của tam giáo cửu lưu ở Seoul. Tài liệu là một hợp đồng chia cổ tức và cổ phần.
Nội dung của tài liệu chiếm 70% khu vực ngầm ở Seoul, các ngành trục lợi khác nhau như sòng bạc, cho vay nặng lãi, thậm chí cả ngành công nghiệp khiêu dâm cũng không tha.
Nhìn vào tài liệu này, chủ tịch Thôi của tập đoàn Kim Môn muốn nhổ râu hùm của Hàn Cường Thực đang như mặt trời ban trưa.
“Ngay cả khi các ngươi có thể giành được những thứ này, thì đây vẫn là Seoul.”
Với địa vị và bối phận của mình, Thôi Kỷ Lâm đã trở thành người đại diện toàn quyền cho chi thứ nhà họ Thôi ở Khánh Châu.
Nam nhân phân tích rất thấu đáo: “Chỉ cần ngài Hàn không ngã, một câu của hắn có thể huy động toàn bộ bộ phận liên quan ăn tươi nuốt sống tập đoàn Kim Môn của các ngươi.”
"Trưởng thanh tra Phác Thái Nhật và chủ tịch Thôi là bạn tốt.”
Thôi Kỷ Hiền chẳng thèm để ý đến phản ứng của những người này. Hắn nghe xong, chỉ cười lạnh nói tiếp: “Sau khi ông chủ Kim lên chức, dựa theo lệ cũ trưởng thanh tra Phác sẽ đi theo. Hồi báo như thế nào, có lẽ ngươi rõ hơn cả ta. Cho nên, chúng ta chưa chắc sẽ thua.”
Câu nói này khiến biểu hiện của rất nhiều người trở nên tế nhị.
“Ta rất tán đồng một câu.”
Thôi Kỷ Hiền nhìn biểu hiện của mọi người, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Trên thế giới này có hai chuyện rất khó giấu diếm, một là nghèo khó, hai là tình yêu.”
Nam nhân cười nói: “Các ngươi có thể che giấu tình trạng tài chính của mình được bao lâu?”
Có thể nói hai bên đọ sức đến tận bây giờ, dưới sự vô tình hay cố ý, bước đi sai nhất của Hàn Cường Thực là cho rằng ông chủ Kim đã tiếp nhận hắn.
Hàn Cường Thực cuồng vọng cho rằng chỉ có như vậy mới có thể khiến cho Phác Thái Nhật chuẩn bị tiếp nhận vị trí cục trưởng lấy giỏ trúc múc nước, có thể không đánh mà thắng, giải quyết gọn đối phương.
Nhưng hắn không ngờ tập đoàn Kim Môn lại phản ứng như vậy, nhanh chóng đánh ngã cọng rơm cuối cùng của hắn.
Cho dù ở nước ngoài, khứu giác của nam nhân kia vẫn nhạy bén dọa người như vậy.
“Cầu phú quý trong nguy hiểm.”
Thôi Kỷ Hiền giang hai tay, biểu hiện kích động: “Hai ba chục năm trước, gia tộc chúng ta vinh quang đến cỡ nào, nhưng vì sao chúng ta lại rơi vào kết cục như hiện tại? Cũng bởi vì chọn sai chỗ đứng mà thôi. Cho nên, bất cứ người nào cũng có thể cưỡi lên đầu chúng ta.”
Không ai lên tiếng.
Không ai có thể phủ nhận trưởng tộc trước đây đã từng hiển hách đến cỡ nào. Không nói những cái khác, khi trưởng tộc sụp đổ, những người ngồi ở đây còn có thể dựa vào ăn xin lăn lộn đến giới xã hội thượng lưu là bằng chứng rõ ràng nhất cho điều này.
Thôi Kỷ Hiền nói tiếp: “Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới từ bỏ quyền lực. Các ngươi cho rằng không đứng đội là bo bo giữ mình sao? Đánh rắm. Đây là lý do để bất cứ ai dọn dẹp các ngươi sau khi bọn hắn lên nắm quyền.”
“Lựa chọn rất quan trọng.”
Giống như một nhà hùng biện, Thôi Kỷ Hiền vung hai tay: “Ngành nghề càng ít nhìn thấy mặt trời, lợi nhuận của nó càng lớn và khả năng chống rủi ro càng mạnh. Cho dù các ngươi không muốn tiến xa hơn, số tiền này cũng có thể giúp các ngươi khôi phục cuộc sống trước kia.”
“Những người thân Nhật hồi đó giờ đã trở thành tài phiệt. Quân đội độc lập tự do và chính nghĩa sẽ chết đói nếu không có khoản trợ cấp hàng tháng 900.000 won của chính phủ.”
Thôi Kỷ Hiền nói tiếp: “Nếu chọn cùng nhau chiến đấu, mời ký tên. Nếu không đồng ý, mời rời đi.”
“Rất nhiều người sẽ chết, như thế nào đè xuống được?”
Thôi Kỷ Lâm đã dao động đưa ra vấn đề.
“Bọn hắn hiện đang kiếm rất nhiều tiền cho đất nước, tất cả mọi người chẳng quan tâm bao nhiêu người đang bị cho vay nặng lãi đến chết.”
Lão Thôi đã nghĩ sẵn trong đầu, trả lời rất lưu loát: “Chỉ cần ngươi trấn áp những người ở các bộ phận liên quan trong một tiếng, ta đảm bảo đại cục sẽ được giải quyết ổn thỏa!”
“Được, ta ký tên.”
Thôi Kỷ Lâm là người đặt bút ký đầu tiên, giọng điệu nghiêm túc hỏi lại: “Khi nào thì tập đoàn Kim Môn ra tay?”
Lão Thôi giơ tay nhìn đồng hồ, câu nói tự tin tiếp theo của hắn khiến nhiều người kinh ngạc: “Nếu không tắc đường thì hai mươi phút nữa chúng ta sẽ làm chủ Seoul.”
“Ta rút.”
Mọi người lần lượt đặt bút nhưng vẫn có một giọng nói đột ngột làm gián đoạn quá trình vốn đang trôi chảy...
…
“Ta rút.”
Câu này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào một chỗ.
Thôi Hạo Vũ, người phụ trách bộ phận giao thông của chi thứ nhà họ Thôi. Hắn đã từng giúp tập đoàn Kim Môn vận chuyển hàng cấm vài lần. Bởi vì tính cách ôn hòa, cho nên quan hệ giữa hắn và Thôi Kỷ Hiền không tệ.
Ánh mắt của Thôi Kỷ Hiền hiện lên sự khó tin.
Tên gia hỏa này là kẻ ngốc sao? Chẳng lẽ hắn cho rằng hắn bước vào phòng ăn, ngồi xuống thì còn có quyền được lựa chọn sao?
“Lý do?”
Thôi Kỷ Hiền chậm rãi hỏi.
“Ta lớn tuổi rồi, không muốn đặt cược đứng đội nữa, chỉ muốn yên ổn lui xuống mà thôi.”
Đối phương mỉm cười trả lời: “Ta giúp ngươi rất nhiều vụ, mọi người hợp tác cũng rất vui vẻ, nhưng ta quyết định không tham gia lần này.”
Mặc dù hắn không nói thẳng nhưng rõ ràng dưới áp lực quá mạnh của Hàn Cường Thực, hắn không cho rằng tập đoàn Kim Môn và Phác Thái Nhật có thể chiến thắng.