Luật sư nói rõ ràng rành mạch, nụ cười luôn nở trên môi, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt âm u của Tế Quỷ. Một kẻ mười bốn tuổi đã gia nhập băng đảng, cho dù chưa gây ra vụ án lớn nào thì vẫn không thiếu bản tính tàn nhẫn trong giang hồ.
"Ngươi cũng biết ta vào tù thì bà nội và em gái ta sẽ không sống nổi, ngươi làm vậy là muốn lấy mạng của các nàng. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thật sự vu oan cho ta, thì sau khi ra tù ta sẽ giết cả nhà ngươi."
"Tiếp theo mới là trọng điểm ta muốn nói với ngươi. Nuôi gia đình ngươi cần tiền, một tháng ngươi cải tạo xe và đua xe phi pháp có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Phải biết rằng bệnh của bà ngươi và học phí của em gái ngươi không phải con số nhỏ."
Hà Trạch Khôn dày dặn kinh nghiệm cười hờ hững. Hắn bước từng bước trong giới luật sư đi đến ngày hôm nay, lòng dạ đã trở nên sắt đá từ lâu, có hạng người cùng hung cực ác nào chưa từng gặp. Hiển nhiên hắn không coi một tên côn đồ ra gì.
"Thằng khốn, ngươi điều tra người nhà của ta? Cmn ngươi muốn làm gì?"
Tế Quỷ đang ngồi trên ghế bỗng đứng bật dậy, nhưng còng tay lạnh lẽo đã khóa chặt hắn. Nam nhân chỉ có thể thở phì phò, trợn mắt trừng đối phương.
"Bảy nghìn tệ, đây là thu nhập cao nhất ngươi có thể kiếm được."
Luật sư Hà Trạch Khôn mỉm cười nói tiếp: "Tức là trong bảy năm ngươi chỉ có thể kiếm được sáu trăm nghìn. Vậy thì ta cho ngươi một cái giá, ba triệu. Ngươi nhận tội thì sẽ nhận được thù lao thuộc về ngươi."
"Vì sao Tăng Trí Uy không tự chịu trách nhiệm? Lão tử bán bảy năm chỉ đổi lấy ba triệu?"
Tế Quỷ không cho rằng đối phương sẽ giữ lời. Hơn nữa, hắn rất sợ bảy năm sau mình ra tù, bà nội và em gái đã cảnh còn người mất. Vì vậy hắn không đồng ý ngay, mà hỏi ra nghi vấn của mình.
"Ngươi và hắn không giống nhau."
Hà Trạch Khôn dùng giọng điệu nhẹ nhàng vạch trần chân tướng tàn khốc nhất thế giới: "Giá cả có thể thương lượng, nhưng tương lai Tăng đại thiếu phải đi con đường tươi sáng, không thể có vết nhơ. Năm triệu, giá tiền này được rồi chứ?"
Nói thật lòng, hiện tại là năm 98, cho dù là ở Cảng thành thì cái giá Tăng gia đưa ra cũng cao ngất trời. Ánh mắt luật sư tràn đầy vẻ bố thí.
"Ngươi tưởng lão tử là thằng ngu hả?"
Tế Quỷ là dân giang hồ lõi đời: "Các ngươi đưa tiền cho ta kiểu gì? Trong bảy năm, các ngươi đổi ý thì sao? Bà nội và em gái ta phải làm sao?"
Trên mặt thiếu niên có vẻ chững chạc không hợp tuổi: "Huống chi một khi ta nhận tội, ta sẽ bị tòa kết án. Nếu bị tòa tuyên án ba mươi năm, chẳng phải ta sẽ thiệt sao? Ta sẽ không mạo hiểm."
"Ngươi vẫn không tin ta? Vẫn không muốn làm giao dịch này?"
Giọng nói của đối phương trở nên lạnh lùng.
"Thằng khốn cút ra ngoài cho ta, ta không muốn gặp ngươi."
Tế Quỷ đưa ra đáp án.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả?"
Hà Trạch Khôn nở nụ cười hòa nhã, nhưng ánh mắt lại trở nên ác độc. Nam nhân chỉ vào cánh tay vẫn còn đeo băng của Tế Quỷ: "Nghe nói ước mơ của ngươi là trở thành một tay đua. Nếu cánh tay này tàn phế thì không thực hiện được rồi."
Hắn vừa dứt lời, một người mặc thường phục vẫn đứng im trong góc nãy giờ đột nhiên đi tới, hung hăng túm lấy tay phải của Tế Quỷ rồi đập vào hàng rào sắt cách ly trong lúc thẩm vấn.
Bộp!
Bột thạch cao vỡ tung, mặt Tế Quỷ méo xẹo.
"Chỉ là năm triệu mà thôi, Tăng tiên sinh sẽ không lừa ngươi, chúng ta sẽ giữ đúng lời hứa. Ngươi chỉ cần đồng ý, những chuyện khác chúng ta sẽ xử lý."
Luật sư Hà nhìn Tế Quỷ sắc mặt tái nhợt, sau đó đứng dậy: "Thời gian một đêm, ngày mai ta sẽ trở lại. Hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ cho ta một câu trả lời hài lòng, nếu không thần tiên cũng không cứu được ngươi."
Nụ cười của nam nhân không che giấu sự tàn nhẫn: "Hiện tại toàn bộ nhân chứng vật chứng đều bất lợi với ngươi. Ngươi không muốn phế mất một cánh tay và ngồi tù mười năm thì hãy ngoan ngoãn đồng ý."
Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài.
Tế Quỷ giãy dụa đứng dậy. Nhìn những nhân viên liên quan vô cảm đi vào phòng thẩm vấn, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra đưa hắn về nhà giam.
Chẳng cần nói cũng biết chuyện này nói lên điều gì.
Nhất thời Tế Quỷ sởn tóc gáy.
…
…
Một loạt tình tiết khiến Tế Quỷ sởn tóc gáy.
Hắn biết sự đáng sợ của đám đại gia này, nhưng đến tận bây giờ, cảm giác bất lực mới khiến hắn thật sự hiểu ra thế nào là sức mạnh của tư bản.
Nhưng ác mộng vẫn chưa kết thúc.
Chỗ ngủ buổi tối rất hẹp, chỉ có một cái quạt kêu vù vù trên đỉnh đầu. Tế Quỷ ôm tâm sự nặng nề, trằn trọc trở mình rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Nhưng hắn còn chưa ngủ sâu, một cánh tay cứng như sắt đã bóp chặt cổ hắn. Tế Quỷ khó thở, ra sức vùng vẫy.
"Thằng khốn, phải biết điều chứ."
Dù hắn giãy giụa cỡ nào, cánh tay của đối phương vẫn bất động, hiển nhiên là một kẻ lão làng lăn lộn giang hồ. Đối phương đè thấp giọng nói nhỏ bên tai Tế Quỷ: "Người ta đã muốn hòa khí sinh tài, ta cũng không muốn giết ngươi."
Tế Quỷ mất ngủ cả đêm đã hiểu rõ một đạo lý. Mình là lục bình không rễ, đối phương muốn bóp chết mình đơn giản như bóp chết một con kiến.
Nếu mình thật sự không đồng ý, hắn không chắc liệu đối phương có giết mình rồi vu oan giá họa cho một người chết hay không. Suy cho cùng thì người chết không biết nói chuyện, thích hợp làm kẻ chịu tội thay hơn.