Cảnh sát rất nhanh chạy đến. Hóa Cốt Long vẫn khăng khăng mình nghĩ quẩn muốn tự sát. Chuyện lớn trong mắt Tế Quỷ lại như kỳ tích biến thành chuyện nhỏ. Từ đầu đến cuối, Tế Quỷ vẫn ngây người ngồi ở góc phòng.
Nói thật, cảm nhận của hắn về Hòa Ký không cao. Sở dĩ hắn gia nhập Hòa Ký là vì văn hóa băng đảng đặc biệt của Cảng thành mà thôi. Tầng dưới chót mà không có chỗ dựa thì rất nhiều chuyện nửa bước khó đi.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sức mạnh chân chính của băng đảng. Điều này khiến cho Tế Quỷ kinh nghiệm sống chưa nhiều có cảm giác trung thành với băng đảng.
“Đồ ca, cảm ơn ngươi.”
Tế Quỷ biết A Đồ. Đối phương là đầu lĩnh thuộc quyền Đại Phi ca, một trong thế hệ trẻ tuổi của Hòa Ký. Tuy nhiên, địa vị của hai người ở Hòa Ký không thể so sánh với nhau được.
“Không cần cảm ơn. Ta chỉ làm việc cho băng đảng mà thôi.”
A Đồ không còn hung ác như vừa nãy, vỗ vai Tế Quỷ, nói: “Tên nhóc ngươi may mắn lắm đấy. Lần này lão đại ủng hộ ngươi, bảo đảm ngươi sẽ thuận lợi vượt qua.”
“Vâng.”
Tế Quỷ đột nhiên cảm thấy yên tâm.
…
Bên trong nhà giam khôi phục lại sự yên tĩnh, nhưng bên ngoài lại gió nổi mây phun.
Tính trước làm sau.
Đây là phong cách làm việc nhất quán của Tô Bình Nam. Điều này vẫn không thay đổi theo sự bành trướng của tập đoàn Cẩm Tú. Nam nhân đang chờ đợi thời cơ thích hợp nhất để ra tay.
“Boss, đã xác định Tế Quỷ bị oan.”
Phi Cơ giúp Tô Bình Nam đốt thuốc, sau đó hắn đứng khoanh tay như một học sinh: “Bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?”
“Ngươi cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?”
Tô Bình Nam lơ đễnh hỏi lại: “Ngươi là người quản lý Hòa Ký. Ta không thường xuyên ở Cảng thành, ngươi cũng nên biết cách một mình đảm đương một phía.”
Hiển nhiên Phi Cơ đã bỏ ra rất nhiều công sức cho chuyện này, nghe xong, hắn lập tức trả lời rất nhanh: “Nếu muốn Tế Quỷ gánh tội thay, như vậy đám người nhà họ Tăng nhất định phải thông qua một số quan hệ.”
“Nhân chứng, vật chứng, bộ phận điều khiển giao thông, và người phụ trách vụ tai nạn xe hơi, những người này đều phải mua chuộc.”
Tô Bình Nam gật đầu: “Muốn lừa dối giấu diếm cũng không dễ dàng. Tăng Quốc Sơn là lão hồ ly, hắn tuyệt đối đã dốc hết vốn liếng.”
“Tiền và mạng, vẫn là mạng quan trọng hơn.”
Đây là lần đầu tiên Phi Cơ thể hiện sự trưởng thành và tàn nhẫn của đầu lĩnh Hòa Ký trước mặt Tô Bình Nam: “Nhiều người như vậy, muốn làm kín kẽ không chê vào đâu được rất khó. Ta có thể cạy miệng được một người.”
“Phản cung không khó.”
Tô Bình Nam phả ra một làn khói: “Nhưng ngươi không hiểu mục đích chính của những gì chúng ta đang làm.”
Nam nhân cúi người, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Đây là một buổi biểu diễn, một sự gắn kết và ngưng tụ của Hòa Ký, cũng là thể hiện tiếng nói của Hòa Ký với tầng cao nhất trong xã hội Cảng thành.”
Phi Cơ không hiểu.
Tô Bình Nam mỉm cười, chỉ điếu xì gà vào Phi Cơ: “Chúng ta không biết hắn có thể làm được kín đến cỡ nào, như vậy chúng ta hãy nhân danh công bằng và chính nghĩa để làm lớn mọi chuyện. Ta muốn ngươi làm một trận phô bày thực lực quy mô lớn ở cảnh sát Cửu Long.”
Nam nhân hít một hơi xì gà, hương vị cay nồng của thuốc tràn ngập đầu lưỡi. Qua mấy phút, hắn mới nói đầy ẩn ý: “Toàn bộ hệ thống giao thông Cửu Long bị tê liệt. Nguyên nhân là do phú hào cao cấp lừa dối. Con trai của nhà đó đâm chết người mà không bị trừng phạt?”
“Ngươi đừng nhúng tay vào những mối quan hệ đó. ICAC sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề này nếu sự việc lớn hơn.”
Ánh mắt Tô Bình Nam hiện lên sự khinh thường đối với xã hội cao cấp Cảng thành: “Cảng thành đang gặp khủng hoảng tài chính. Mọi người cần một lối thoát cho cảm xúc của bọn hắn. Sự căm ghét người giàu sẽ không bao giờ lỗi thời.”
“Ta hiểu rồi.”
Rốt cuộc Phi Cơ cũng hiểu được ý của lão đại là gì. Thì ra, ngay từ đầu mục đích của lão đại là giẫm lên bàn đạp nhà họ Tăng để bước lên một bước cao hơn.
“Ngươi không hiểu.”
Ánh mắt Tô Bình Nam hiện lên sự trải đời: “Qua chuyện này, ngươi sẽ là khách quen của đám nhà giàu nổi tiếng. Nhưng ngươi cũng sẽ gặp phải tình huống mà ngươi không tưởng tượng nổi.”
Nam nhân đứng dậy, dụi tắt điếu xì gà: “Thời cơ đến, đường đi nước bước còn phải xem ngươi muốn như thế nào.”
Phi Cơ khom người, trong lòng có một cảm giác lo lắng không thể giải thích được.
Bởi vì hắn hiểu những lời này của lão đại là đang nhắc nhở mình.
…
Thời gian quay trở lại hiện tại.
Ngày càng có nhiều lưu manh Hòa Ký từ các nơi ở Cảng thành tràn vào Cửu Long, khiến bốn ngã tư gần sở cảnh sát Cửu Long bị phong tỏa hoàn toàn.
Nhìn từ xa, đám người đen nghịt tuy im lặng nhưng mang đến sức chấn động rất lớn.
Biểu cảm của hầu hết những người tham gia trận phô bày thực lực của Hòa Ký đều phấn khích. Đây chắc chắn là một sự kiện lớn được ghi vào lịch sử Cảng thành. Những người gia nhập băng đảng đều là những kẻ không chịu an phận. Bọn hắn không hợp với cảnh sát. Sở cảnh sát không làm cho những người này cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có chút kích động.
Hầu hết bọn hắn không biết tại sao mình làm điều này. Có nhiều thứ trên thế giới tàn nhẫn như vậy đó.
Những con tốt thí không cần biết sự thật của vấn đề, tất cả những gì bọn hắn cần làm là nỗ lực mà thôi.
Vương Lực và Cao Tẫn Trung đã bị cảnh tượng ở bên dưới làm cho kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Bất kể trong lòng bọn hắn nghĩ gì, cảnh tượng trước mắt đã khắc sâu vào tâm trí bọn hắn.
Tô Bình Nam tin rằng cảnh tượng này sẽ đóng vai trò quyết định trong việc kiểm soát hai người trong tương lai. Nam nhân luôn khá tự tin trong việc kiểm soát lòng người.
“Hai sếp lớn tương lai, chuyện kế tiếp các ngươi không cần tham gia, bởi vì ta muốn các ngươi đủ trong sạch.”
Phi Cơ biết hai người không thích hợp ở đây, cho nên hắn đã hạ lệnh đuổi khách.
Vương Lực và Cao Tẫn Trung tất nhiên không có ý kiến. Một loạt sự cố gần đây đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho bọn hắn. Như vậy bọn hắn chỉ có thể tiếp tục đi tiếp. Về phần bọn hắn có thể đi được bao xa, điều đó phụ thuộc vào nỗ lực của chính bọn hắn.