Tối hôm nay phố Bát Lan không còn rực rỡ như trước.
Đỗ Thuận là một trong Ngũ Hổ của Hòa Ký có danh tiếng nhất, nhiều địa bàn nhất ở Du Tiêm Vượng. Nếu chỉ xét về số lượng thì địa bàn của hắn còn nhiều hơn đầu đảng Phi Cơ.
Mỗi đêm là thời gian Đỗ Thuận vui vẻ nhất. Trong đó có hai hộp đêm là hắn đầu tư làm ông chủ, có thể nói hiện tại kiếm được bộn tiền.
Bây giờ hắn chỉ một lòng muốn kiếm tiền. Giang hồ không thấy bạc đầu, mấy năm nay là giai đoạn kiếm tiền hoàng kim của hắn.
Đỗ Thuận là lão giang hồ, đương nhiên hắn biết đạo lý đại ca khó làm. Huống chi từ lâu Phi Cơ đã không thể nào lay chuyển, đối xử với mình cũng hào phóng, cho nên hắn không còn tâm tư phân cao thấp.
Tuy nhiên, hôm nay Đỗ lão hổ không vui.
Cả đêm địa bàn của mình bị kiểm tra ba lần, dường như cớm không đuổi hết khách của mình thì thề không thôi.
Trong thành phố lớn quốc tế hóa này, ban đêm thường che giấu nhiều tội ác. Phố Bát Lan là nơi chính quyền Cảng thành ngầm chấp nhận nhưng không thừa nhận.
Nếu hoàn toàn tra xét theo quy củ thì làm sao lại không có vấn đề chứ.
Nhìn hàng dài gái tiếp rượu và khách chơi bị bắt vì vấn đề tác phong, Đỗ Thuận không nhịn được cản Trần Hoa Sách xưa nay vẫn luôn qua lại.
"Sếp à, ngươi muốn chỉnh ta ư?"
Đỗ Thuận nén giận: "Ngươi tra xét bắt bao nhiêu là người, đồn cảnh sát có bỏ qua không?"
Sếp Trần cười khổ: "Không bỏ qua cũng phải bắt. Ngươi cũng biết hành động lần này do bên trên thống nhất chỉ huy, ta cũng chẳng có cách nào."
Ở Cảng thành văn hóa băng đảng rất đậm nét, dẫn đến hai bên hình thành một loại ăn ý trong rất nhiều chuyện, biện pháp trở mặt này rất hiếm thấy.
"Có người muốn chỉnh đầu đảng Phi Cơ của các ngươi, mấy ngày nay cả Hòa Ký rất khốn đốn, đành chịu thôi."
Sếp Trần hoạt động ở phố Bát Lan nhiều năm, hắn tin tưởng quy củ cũ mọi người nước sông không phạm nước giếng. Dù sao không có các băng đảng này thì rất nhiều chuyện sẽ loạn, vì vậy hắn sẵn lòng nể mặt.
"Quán bar này bị tình nghi kinh doanh rượu mạnh không có giấy phép, e là giấy phép kinh doanh rượu sẽ bị tịch thu và hủy bỏ. Ta biết giấy phép kia đăng ký bằng tên của ngươi, e là ngươi cũng phải cùng ta về đồn viết một bản tường trình."
Sếp Trần nhìn cánh truyền thông ồn ào chụp hình bên ngoài xe, hạ giọng nói: "Quy củ là quy củ, bảo Phi Cơ ca của các ngươi nhận lỗi đi, nếu không rất nhiều người trong các ngươi không có cơm ăn đâu."
Đỗ Thuận lạnh mặt không nói gì.
Cảnh tượng tương tự diễn ra trên khắp Cảng thành, cảnh sát điều động vô số người, có thể nói là quy mô nhất trong gần hai mươi năm qua. Một đòn này của Tăng gia có thể nói là khí thế hung hăng.
Lưu manh ra ngoài lăn lộn, đánh nhau sống mái cũng chỉ vì một chữ tiền. Phi Cơ ngươi coi thường số tiền kia của Tăng Quốc Sơn ta, vậy thì ta muốn xem những người khác của Hòa Ký có thể nhịn hay không.
Tăng Quốc Sơn không vì tuổi tác mà bớt sắc bén, ra tay vẫn tàn nhẫn như xưa.
…
Thiên Nam.
So với đêm Cảng thành rực rỡ đèn hoa, ban đêm ở Thiên Đô ảm đạm hơn nhiều.
Mười giờ tất cả đèn đường đều tắt. Khu Văn Đài ở phía Tây Bắc Thiên Đô đã chìm trong bóng tối từ lâu. Ánh đèn pha của mấy chiếc xe van trắng gầm rú lao tới đã phá vỡ sự yên tĩnh của nơi này.
Cửa xe mở ra, Lý Phong Điền vẫn mặc đồ nông dân là người đầu tiên bước xuống. Hắn nhìn An đại công tử đã chờ sẵn ở ven đường, nhếch miệng mỉm cười: "Ngươi đồng ý với cái giá mà ta đưa ra rồi hả?"
An Hạ Lạc gật đầu.
Lý Phong Điền lấy ra một điếu thuốc lá rẻ tiền đưa cho đối phương.
"Ta quen hương vị này rồi, ngươi nếm thử xem."
Trong mắt An công tử lóe lên lửa giận. Cuộc sống thường ngày của hắn cực kỳ xa xỉ, đối phương mời hắn thuốc lá rẻ tiền nhất định là đang vả vào mặt hắn. Nhưng hắn vẫn đè nén nỗi bất mãn, nhận lấy điếu thuốc, thậm chí còn lấy ra chiếc bật lửa ZPPO vàng lấp lánh châm thuốc cho đối phương.
"Gần đây thu nhập của ngươi không ít, sao còn hút loại thuốc này. Phong Điền à, con người phải học cách hưởng thụ cuộc sống, đừng làm thần giữ của."
"Đứa trẻ ngậm thìa vàng lớn lên như ngươi không hiểu được suy nghĩ của loại người thường xuyên không được ăn bữa cơm tiếp theo như ta đâu."
Lý Phong Điền thẳng tay cướp chiếc bật lửa trên tay An công tử, nhét vào túi của mình: "Bật lửa xịn ghê, tặng ta nhé."
"Thích thì lấy đi."
An Hạ Lạc kín đáo lau bàn tay phải vừa chạm vào đối phương lên quần rồi mới nói tiếp: "Đừng gây ra án mạng. Giá cả cứ tính theo ngươi nói. Có điều chúng ta phải đi theo quy trình thuê ngoài, tương lai mọi người đều bớt lo."
Gần đây hắn thật sự sốt ruột. Ngày khởi công đã được quyết định, nhưng vẫn không có tiến triển, nếu không hắn sẽ không tìm đến Lý Phong Điền.
Một tháng trước, An công tử lĩnh giấy kết hôn với con gái Hoàng gia như ý nguyện, tuy chưa tổ chức tiệc cưới nhưng đã xác định quan hệ, đủ để An công tử bước lên một tầm cao mới trong kinh doanh.
Thiên Đô có câu: quyền Cố gia, tiền Hoàng gia. Mặc dù sau này, giữa làn sóng cải cách, Hoàng gia khá kín tiếng trong giới kinh doanh nhưng lại im hơi lặng tiếng đứng vững bước chân trong giới chính trị Thiên Nam.
An mập kinh doanh đã thành tinh, tài chính hùng hậu. Hoàng gia là dân bản địa Thiên Nam, thế lực không nhỏ. Tất nhiên hai nhà kết thông gia cũng tính là kẻ mạnh hợp tác với nhau.
Nhất là mấy năm gần đây, ở trong nước Cẩm Tú ẩn mình chờ thời, rất ít nhúng tay vào các công trình giải tỏa di dời dễ xảy ra tranh chấp. Sau khi cảnh cáo An mập, giành lấy công trình Lá Phổi Xanh, Tô Bình Nam lại mai danh ẩn tích.
Vì vậy, An công tử dựa vào thủ đoạn của An mập và sự chiếu cố của Hoàng gia, lấy được dự án công trình lớn nhất Thiên Nam năm nay cũng là điều hợp lý.
Tuy nhiên, An công tử không ngờ dự án giải tỏa di dời và cải tạo khu Văn Đài lại khó đến vậy. Nơi này được xếp vào làng đô thị, quan hệ nhân khẩu và tình huống xã hội phức tạp. Người nơi này cực kỳ bưu hãn và đoàn kết, hoàn toàn ngó lơ phương án bồi thường của bên hắn, đưa ra điều kiện vô cùng tham lam.
Hắn không thể nào chấp nhận được.
An công tử đã dùng rất nhiều thủ đoạn, nhưng những người này ngang ngạnh khiến hắn kinh ngạc.
Trên tay không thể dính máu.
Ba con An mập cùng nghĩ tới một từ: đuổi sói ăn hổ.
Chẳng phải các ngươi rất liều mạng sao, vậy thì ta tìm kẻ ác nhất...