Lâm không biết việc mình cần làm sẽ tạo thành hậu quả gì.
Trong hai ngày qua, trong đầu nàng không ngừng suy nghĩ về lý do tại sao đối phương yêu cầu nàng làm điều này.
Nhưng dù cho nàng suy nghĩ nát óc cũng không cảm thấy chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Không phải chỉ là một vụ tranh chấp rất nhỏ phát sinh sao?
Cho dù có cãi nhau một thời gian dài cũng không phạm pháp.
Mấy hán tử của Hòa Ký thông báo cho nàng xong thì biến mất. Sự thờ ơ của đối phương lại càng khiến cho nữ nhân chắc chắn suy nghĩ của mình.
“Nhất định không phải chuyện gì lớn. Nếu không, tại sao đối phương lại làm như không có chuyện gì.”
Khi nàng tìm lý do hợp lý xin nghỉ phép ở trường, nữ nhân đã đưa ra câu trả lời cuối cùng của mình một cách chắc chắn.
Nàng đã hạ quyết tâm.
Hòa Ký đã không liên lạc với nàng hai ngày nay, nhưng nàng đã tìm hiểu thêm về cơ sở đào tạo mà đối phương đề cập.
Vị trí giám sát…
Thái độ của trung tâm đào tạo rất nhiệt tình, mức lương và chế độ đãi ngộ được hứa hẹn có thể đưa cuộc sống của nàng lên một tầm cao mới, cho nên dù thế nào nàng cũng phải làm.
Nàng không phải là một học sinh ngây thơ vừa mới bước vào xã hội. Băng đảng Hòa Ký mà nàng gia nhập là một băng đảng bạo lực chính cống.
Huống chi đây là cơ hội cá vượt Long Môn. Nữ nhân hiểu được cơ hội này hiếm có đến cỡ nào. Tất cả mọi người không phải kẻ ngốc. Đây chính là quà tặng mà đối phương tặng cho nàng.
Mịt mờ nhưng đủ phong phú.
Gác lại những suy nghĩ trong đầu, Lâm khởi động xe máy nhanh chóng biến mất giữa dòng người hối hả.
“Ứng cử viên số 1 đã ra khỏi trường học theo đúng thời gian thỏa thuận, không cần kích hoạt phương án dự phòng.”
Một nam nhân lái chiếc xe địa hình màu đen đã đậu ở góc phố từ bao giờ cúp điện thoại, rút sim điện thoại ra ném vào ống thoát nước bên đường, rồi lái xe rời đi.
…
Cách giờ Phi Cơ được thả còn chín tiếng.
“Vì sao hắn cứ nhìn thời gian? Rốt cuộc là vì cái gì?”
Lý Văn Bân có vẻ bực bội. Nam nhân đi đi lại lại bên ngoài phòng thẩm vấn khiến người ta nhìn mà cảm thấy không yên.
“Các ngươi đều là chuyên gia tâm lý học. Ta cần các ngươi cho ta một đáp án chính xác.”
Bốn năm người đang ngồi nhìn màn hình giám sát, Nhiếp Bảo Ngôn đột nhiên xuất hiện.
“Hành vi phản ánh tính cách. Nếu ngươi muốn biết tại sao hắn nhìn đồng hồ, ngươi phải đóng vai hắn để mô phỏng hành vi của hắn. Nó giống như một vụ án giết người. Chỉ khi ngươi đặt mình vào góc nhìn của kẻ sát nhân, ngươi mới có thể hiểu rõ động cơ thực sự của bên phạm tội.”
Nhiếp Bảo Ngôn đã thể hiện sự chuyên nghiệp xứng đáng với danh hiệu nhà tâm lý học của mình: “Phi Cơ là đầu lĩnh mạnh nhất trong hai mươi năm qua của Hòa Ký. Thậm chí hắn đã phá vỡ luật thép hai năm thay người một lần của băng nhóm.”
Biểu hiện của nữ nhân hôm nay vô cùng tốt: “Loại người này đã thuộc làu pháp luật từ lâu. Cho nên hắn biết rất rõ mình có được thả hay không. Điều này chỉ có thể nói rõ một điều, có một chuyện lớn mà hắn cực kỳ chú ý sắp phát sinh.”
“Chuyện lớn gì?”
Lý Văn Bân hỏi rất nhanh: “Ngươi có biết hiện tại phòng giam người của Hòa Ký đã kín hết chỗ, ta đã phải chịu áp lực rất lớn từ cấp trên hay không?”
Lý Văn Bân trong lòng bực bội dùng ngón tay gõ vào màn hình giám sát: “Các ngươi nhìn biểu hiện của hắn bây giờ đi, ta đã nói tin tức cho hắn biết nhưng hắn hoàn toàn không hề có một chút bối rối. Điều này không hợp lẽ thường.”
Lý Văn Bân nhìn Nhiếp Bảo Ngôn nói: “Ngươi có biết hắn nói như thế nào sau khi biết tin ta bắt người không?”
Nữ nhân lắc đầu.
“Quỷ củ đã dần dần hình thành. Thực sự không tốt cho bất kỳ ai nếu ngươi không tuân theo các quy tắc.”
Lý Văn Bân bắt chước giọng điệu của Phi Cơ: “Luôn có người phải trả một cái giá lớn.”
“Không có sợ hãi. Bản tính hung tàn của người này là tội phạm trời sinh. Lá gan của bọn hắn rất lớn.”
Nhiếp Bảo Ngôn trả lời: “Căn cứ theo tư liệu mà ngươi cung cấp và các yêu cầu cơ bản của Phi Cơ, ta có một suy nghĩ to gan.”
“Nói đi.”
Ánh mắt Lý Văn Bân sáng lên.
“Có khả năng mục tiêu của hắn là ở đây. Bởi vì ta cảm thấy chỉ có chỗ này mới phù hợp với lựa chọn làm mọi chuyện lớn hơn của hắn.”
Nữ nhân nói ra đáp án của mình, biểu hiện của Lý Văn Bân đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Trung tâm hội nghị và triển lãm quốc tế.
“Hắn đang tìm cái chết.”
Lý Văn Bân nổi giận: “Hắn có biết hôm nay sẽ có bao nhiêu nhân vật quan trọng xuất hiện ở đó không? Hậu quả của việc này sẽ khiến hắn thịt nát xương tan.”
“Tăng Quốc Sơn rất lợi hại. Nếu Phi Cơ muốn chơi với nhà họ Tăng, hắn không thể chơi bài theo lẽ thường. Huống chi, mặc dù Phi Cơ là người giang hồ, nhưng ta thích một câu nói của hắn, mệnh của lưu manh thì cũng là mệnh. Hắn muốn công bằng mà thôi.”
Nhiếp Bảo Ngôn bình thản nói.
Để phân tích mục đích của Phi Cơ, nữ nhân đã phân tích nguyên nhân và kết quả của toàn bộ sự việc. Mặc dù trong lòng rất chán ghét cái ác, nhưng nàng lại có chút đồng ý với cách làm của Phi Cơ.
“Công bằng? Chẳng qua chỉ lấy cớ mà thôi.”
Lý Văn Bân có kinh nghiệm xã hội phong phú bác bỏ điều đó: “Điều hắn muốn là lực gắn kết của hàng trăm người Hòa Ký và tham vọng nâng cao địa vị của hắn. Cuộc đấu giá gây nên tiếng vang lớn như vậy cho thấy tham vọng của hắn.”
Nhiếp Bảo Ngôn không lên tiếng.
Nàng hiểu cách làm của Lý Văn Bân.
Những cuộc bắt bớ gần đây của Hòa Ký cho thấy trong hệ thống cảnh sát có không ít người làm việc cho nhà họ Tăng. Nếu để cho Phi Cơ vén màn mọi chuyện, hệ thống cảnh sát nhất định sẽ xảy ra một trận động đất.
“Hòa Ký sẽ làm thế nào?”
Lý Văn Bân nhìn chằm chằm mấy chữ trung tâm hội nghị và triển lãm quốc tế, lẩm bẩm: “Có thể nào là biểu tình và mít tinh không? Không thể.”