“Dựa theo sự việc phát triển, kết quả tốt nhất là Tăng Trí Uy vào tù, mấy con chó bị đánh chết. Nhưng ngươi nghĩ quá đơn giản. Tăng Quốc Sơn vẫn còn đó, năng lượng của hắn không phải ngươi có thể tưởng tượng.”
Lý Văn Bân chân thành nói: “Ngươi có biết nhà họ Tăng có bao nhiêu đồng minh trong bộ Chính trị, cục An ninh, các cơ quan pháp lý và tài chính không? Ngươi có biết hắn có thể tự do ra vào văn phòng trưởng đặc khu hành chính hay không?”
“Điều kiện tiên quyết là hắn phải còn sống. Danh tiếng của hắn đã mất hết trong vụ của Tăng Trí Uy. Một con cá mập sau khi chết, những con cá mập khác sẽ tự nhào đến và phân xác. Bạn thì nhiều nhưng kẻ thù không ít.”
Phi Cơ thấp giọng nói ra một câu khiến đầu Lý Văn Bân như muốn nổ tung.
“Cái gì?”
Lý Văn Bân nhất thời không dám tin vào tai của mình. Đại Phú Hào bắt cóc những các đại cao cấp đã đủ gan làm loạn rồi, hành vi điên cuồng của Phi Cơ không phải người bình thường có thể hiểu được.
“Ngươi thật sự chỉ vì công bằng?”
Lý Văn Bân không nghĩ ra Phi Cơ có thể kiếm được lợi ích gì trong chuyện này. Hắn hỏi một vấn đề mà chính bản thân hắn cũng không tin.
…
“Công bằng là gì?”
Tô Bình Nam lắc lư ly rượu trong tay, biểu hiện giống như đang kể một câu chuyện rất buồn cười: “Công bằng lớn nhất trên thế giới này chính là mỗi người đều không công bằng.”
Tô Bình Nam cho rằng sự khác biệt về tài nguyên mà mỗi người sở hữu khiến cho hai từ này ngay từ khi xuất hiện đã trở thành một trò đùa. Công bằng nực cười như đại bác bị bỏ mất tầm bắn vậy.
Ánh mắt nam nhân bình tĩnh như nước: “Sau khi vượt qua ải này, những người đứng đầu Cảng thành sẽ phải một lần nữa ghi nhớ thực lực của Hòa Ký. Thảm đỏ cho sân khấu của chúng ta đã được trải.”
Nam nhân uống một hơi cạn sạch chất lỏng màu đỏ trong ly, sau đó bấm điện thoại: “Làm việc đi."
…
Ngày hai mươi chín tháng tư là một ngày may mắn của Đường Đường.
Nữ hài sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay, bởi vì chính một sự cố ngoài ý muốn trong ngày này đã thay đổi vận mệnh của nàng, khiến nàng từ một tay săn ảnh bình thường mới vào nghề trở thành một phóng viên ngôi sao hàng đầu ở Cảng thành.
Đôi khi sự ưu ái của số phận dành cho con người thật khó nắm bắt.
Mượn đao giết người.
Nhiều người thích nói rằng mạng sống quan trọng hơn tất cả, nhưng nhìn toàn bộ lịch sử thế giới, có bao nhiêu người bình thường đã mất mạng vì tham vọng của một số kẻ điên? Cho dù là thời đại hòa bình, khi một người bình thường không quyền không thế đụng đến lợi ích cơ bản của một đại nhân vật, người đó liệu có bình yên vô sự?
Không nên đọc nhiều thể loại văn vẻ dạy đời.
Trong mắt kẻ mạnh, câu nói này chẳng qua là một câu nói đùa để lừa gạt kẻ yếu, bởi vì trong rất nhiều trường hợp, trong mắt hắn tính mạng của một số người thật sự không đáng giá.
Ví dụ như tài xế A Vương sắc mặt đang trắng bệch.
Mạng sống của chàng trai trẻ chỉ mới hai mươi ba tuổi này đáng giá bao nhiêu?
Cái giá phải trả là căn nhà một phòng ngủ rộng bốn mươi mét vuông mà bạn gái đang mang thai cần chu cấp và khoản nợ cờ bạc hơn một triệu mà người ba đang nợ, tổng cộng chưa đến ba triệu đô la Hồng Kông, cái giá thực sự không rẻ.
A Vượng nguyện ý hy sinh mạng sống của mình là có nguyên nhân, bởi vì cho dù hắn không làm gì, khối u trong não cũng sẽ khiến hắn rời khỏi thế giới này trong nửa năm nữa.
Con đường thăng tiến của Tô Bình Nam có thể được mô tả là gió tanh mưa máu. Nam nhân cực kỳ am hiểu lợi dụng tử sĩ để công thành nhổ trại. Sau khi Cẩm Tú đã lấy được Hòa Ký, hắn đương nhiên sẽ bỏ ra rất nhiều công sức ở phương diện này.
Cho nên, A Vượng được Hòa Ký chọn trúng là chuyện bình thường.
Đao mà Tô Bình Nam lựa chọn là Hoa Thiên.
Hoa Thiên có đủ cay độc hay không?
Hắn đủ hung ác.
Hắn được người trong giang hồ gọi là tặc vương đời tiếp theo, đủ thấy hắn làm việc rất cay độc. Không phải ai cũng có thể đánh đồng với Diệp Kế Hoan. Hắn đủ cay độc và hung hãn, nhưng Tô Bình Nam cho rằng hắn chỉ là một thanh đao sắc bén.
Chỉ thế mà thôi.
Tô Bình Nam muốn mượn thanh đao sắc bén này đi giết một người có sức nặng. Những người chiến thắng thực sự trên thế giới này có thể không xuất hiện trước sân khấu trong phần lớn thời gian.
Tô Bình Nam nghĩ, việc Tăng Quốc Sơn chết ngoài mặt không có liên quan gì đến Hòa Ký, đây mới là điều khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Tất cả mọi người đều biết rất rõ ai đứng đằng sau bày ra mọi thứ, nhưng bọn hắn lại không có một chút chứng cứ nào. Tác dụng răn đe này đối với sự phát triển hơn nữa của Hòa Ký không thể thay thế. Điều mà hắn muốn là một lần và mãi mãi.
Một loạt sự chuẩn bị trước đó đã chứng minh Hòa Ký có vốn liếng để bước vào hàng ngũ trùm sỏ. Nếu bây giờ đời thứ hai nhà họ Tăng vào tù, tập đoàn Tăng Thị hùng mạnh sẽ ầm ầm ngã xuống.
Khi một người khổng lồ ngã xuống, phân xác ăn thịt là trạng thái bình thường của những con cá mập khổng lồ.
Dùng cây đao này rất khó.
Cho nên, cách bố trí của Tô Bình Nam ngay từ đầu đã đủ cẩn thận. Có thể nói từ lúc Trần Đông của Hòa Ký tiếp xúc với Hoa Thiên, việc hợp tác không phải lúc nào cũng là lời nói thật.
Hoa Thiên không phải kẻ ngốc, nhưng vẫn bị lời nói của Trần Đông đả động.
Cảnh giới cao nhất của nói láo là chín thật một giả.
Việc nhà họ Tăng chèn ép Hòa Ký đã không còn là bí mật trên giang hồ. Việc Tăng Quốc Sơn bán tòa nhà cũng là thật. Thậm chí tám mươi triệu tiền mặt không phải là không có căn cứ.
Đầu lĩnh Phi Cơ của Hòa Ký kiêu ngạo như vậy, tất nhiên hắn sẽ trả thù.
Có thể làm. Đây là đáp án Hoa Thiên đưa ra cho mình.
Vì vậy, dù tinh ranh như một con cáo, hắn vẫn vô tình rơi vào bẫy của Hòa Ký.
Tầm nhìn của Hoa Thiên có hạn nên hắn từ đầu đến cuối hắn không thể ngờ rằng mình chỉ là một thanh đao cho người khác mượn.