Lần này là lần cuối cùng A Đệ làm việc. Thậm chí nữ nhân đã quyết định nếu Hoa Thiên không chịu kết hôn với nàng, ổn định cuộc sống, thì nàng sẽ lấy phần tiền của mình, rời xa giang hồ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vẻ mặt A Đệ dần trở nên nặng nề.
"Ông trời phù hộ đừng xảy ra chuyện gì."
A Đệ không quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của đàn em A Đạt, một mình quỳ trong góc thành kính cầu nguyện cho nam nhân bình an, thật sự là khác một trời một vực phong cách làm việc lạnh lùng dứt khoát ngày thường.
Đáng tiếc giang hồ không tin ông trời...
…
Có người nói đùa hiện tại Hoa Thiên còn nổi tiếng hơn Tứ Đại Thiên Vương. Bởi vì hiện tại gần như toàn bộ người Cảng thành đều đang tìm kiếm cái tên dấy lên sóng to gió lớn này.
Ngoài sáng là hệ thống cảnh sát. Trong tối là Hòa Ký long bàng hổ cứ thế giới ngầm.
Sự cẩn thận và linh hoạt giúp Hoa Thiên sống sót đến nay. Manh mối về hành tung của hắn bị cắt đứt ở chỗ bốn chiếc xe.
Mà vị trí chiếc xe thứ tư dừng lại là bãi đỗ xe của tòa nhà phồn hoa nhất vịnh Causeway. Xung quanh trống trải, trung tâm thương mại có bảy lối ra dẫn tới các hướng khác nhau. Không có ai biết rốt cuộc hắn đang trốn ở đâu.
"Sếp à, nếu ta biết thì ta nhất định sẽ nói cho ngươi."
Trong một con hẻm nhỏ phía sau tòa nhà Trung Hoàn, nội gián A Vĩ trông vô cùng nhếch nhác, ngã trong góc hẻm đầy rác, vẻ mặt sợ hãi.
Trương Chí Hằng nhìn tên nội gián thứ sáu mình tìm tới, biểu cảm nghiêm túc.
"Ta tới tìm ngươi bởi vì đã xác định ngươi biết một số tin tức."
"Ta không biết, tất cả mọi người đang tìm tên điên này, tin tức về hắn rất đáng tiền."
A Vĩ vừa mới bò dậy, còn chưa nói xong đã bị đấm một phát trúng bụng, cả người lại ngã xuống.
Trương Chí Hằng tiến lên một bước, tay phải túm tóc A Vĩ, nện đầu đối phương xuống nền bê tông ẩm ướt lạnh lẽo.
Một phát, hai phát, ba phát...
Theo tiếng va đập khiến người ta lạnh gáy, máu trên trán A Vĩ nhuộm đỏ lề đường, hắn cũng kêu gào thảm thiết vì đau. Còn Trương Chí Hằng thì không có ý định dừng tay, vẫn nện mạnh đầu đối phương xuống đất.
"Ta thực sự không biết, còn tiếp tục sẽ chết người đấy. Sếp Trương, ta cầu xin ngươi dừng lại."
A Vĩ ra sức vùng vẫy, nhưng hiển nhiên cuộc sống hỗn loạn thường ngày đã móc rỗng thân thể hắn. Dưới hai bàn tay như sắt của Trương Chí Hằng, sức lực của hắn không đáng kể.
"Đỗ Thuận trong ngũ hổ Hòa Ký biết đó. Ta nghe nói đàn em Hỏa Ngưu của hắn từng xuất hiện cùng Thái Bình."
Câu nói này khiến Trương Chí Hằng vốn ngó lơ lời cầu xin lập tức dừng lại.
"Hổ Tiêm Đông Đỗ Thuận? Nói tiếp đi, nói hết những gì ngươi biết. Ngươi biết rõ kết cục của việc giấu giếm mà."
Nụ cười của Trương Chí Hằng khiến A Vĩ vô cùng sợ hãi.
"Hoa Thiên có một nữ nhân tên là A Đệ."
Nỗi sợ hãi thôi thúc A Vĩ trả lời câu hỏi với tốc độ cực nhanh: "Hẳn là Hỏa Ngưu biết nữ nhân này ở đâu. Ta không biết những cái khác."
Trương Chí Hằng lấy ra một xấp tiền ném vào mặt đối phương: "Đây là số tiền ngươi nên nhận được. Nhưng nếu ta biết ngươi còn điều gì chưa nói, thì ngươi chết chắc đấy nhóc con."
Mấy người Trương Chí Hằng rời đi rất nhanh. A Vĩ nằm rạp trên mặt đất thở hồng hộc hồi lâu rồi mới chậm rãi đứng dậy. Hắn sờ cái trán vẫn còn chảy máu, vẻ mặt bi thảm.
Trương Chí Hằng là tên điên, Hòa Ký là ma quỷ. Một khi Hòa Ký biết mình tiết lộ thông tin, e là mình sẽ phơi thây đầu đường. A Vĩ cúi xuống, thở hổn hển nhặt những tờ tiền tán loạn trên mặt đất, không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Tin tức lấy mạng thế này mà chỉ trả mười nghìn tệ, cmn quá keo kiệt."
Một đôi giày da sáng bóng khiến động tác nhặt tiền của hắn dừng lại: "Thằng khốn, ngươi giẫm lên tiền của ta rồi."
A Vĩ ngẩng đầu lên, một gương mặt vô cảm lọt vào mắt hắn. Sắc mặt nam nhân lập tức tái nhợt.
"Kiệt, Kiệt ca."
Nam nhân đau khổ nói: "Sao ngài lại đến đây? Vừa rồi ta bất cẩn bị ngã."
A Vĩ giải thích hơi lộn xộn.
Hắn đang sợ.
Hung Nhân Kiệt, nhân vật lừng lẫy nhất trong ngũ hổ Hòa Ký. Thậm chí A Vĩ cho rằng hiện giờ Hung Nhân Kiệt còn tàn nhẫn hơn lão hổ Đỗ Thuận tạo dựng danh tiếng dựa vào lý lịch.
Dù sao đối phương cũng nổi tiếng là làm việc không để lại đường sống.
"Một tiếng trước ở khu trò chơi điện tử, ngươi bị mấy kẻ có vẻ là cảnh sát dẫn đi. Ta nói có đúng không?"
Hung Nhân Kiệt nhìn A Vĩ máu me đầy mặt, cất tiếng hỏi.
"Không phải cảnh sát, là mấy kẻ đòi nợ thôi. Kiệt ca, ngươi cũng biết gần đây ta nợ Đại Mã ca không ít tiền mà."
Có thể nói kỹ năng diễn xuất đạt điểm tối đa.
Ánh mắt dè dặt và vẻ mặt vừa vô tội vừa bất đắc dĩ đã dựng lên hình ảnh dân giang hồ bị đòi nợ.
"Thế à?"
Hung Nhân Kiệt nhướng mày: "Đại Mã ca mà ngươi nói có phải là Mã Viễn của Hào Mã Bang phụ trách cho vay nợ ở Tiêm Sa Chủy không?"
"Là hắn."
Tuy không biết Hung Nhân Kiệt muốn làm gì, nhưng A Vĩ đã không dám thở mạnh vẫn ngoan ngoãn trả lời.
"Ta là A Kiệt của Hòa Ký."
Hung Nhân Kiệt nhìn chằm chằm A Vĩ, lấy điện thoại ra: "Mã Viễn, lúc nãy người của ngươi có đòi nợ ở Trung Hoàn không?"
Hai chữ Mã Viễn vừa thốt ra, A Vĩ mặt biến sắc đột nhiên biến thành con thỏ chạy thục mạng.
Đối phương là Hung Nhân Kiệt của Hòa Ký!
Đại Mã ca không có gan lừa đối phương. Bây giờ cơ hội sống duy nhất là chạy!
Chạy bạt mạng!
A Vĩ đang chạy trốn liếc nhìn Hung Nhân Kiệt đứng im bất động, rồi lại nhìn đầu hẻm gần trong gang tấc, vẻ mặt vẻ mừng như điên.
Nhưng cơn đau nhức từ cẳng chân truyền tới khiến hắn hét lên thảm thiết. Sau khi ngã lăn, A Vĩ nhìn thấy một cái chân cách mình ba mét.
Giày Nike màu xanh dương và chiếc tất màu lục nhạt nói cho A Vĩ một hiện thực tàn nhẫn.
Đó là chân trái của hắn!
Khoảnh khắc hắn chạy đến đầu hẻm, một chiếc rìu chữa cháy lóe lên hàn quang đột nhiên phang vào mắt cá chân của hắn.
Lực xung kích khi A Vĩ chạy điên cuồng và lực chém mạnh của đối phương tạo thành lực sát thương lớn.