Thay đổi mái tóc dài ban đầu thành kiểu dáng của một tên vô lại, dán thêm bộ râu giả, lại đeo thêm cặp kính râm, vẻ ngoài của Hoa Thiên đã thay đổi đáng kể.
“Một tờ báo lá cải Tra Vãn.”
Trông thì có vẻ như đang rảnh rỗi đi dạo, kỳ thực Hoa Thiên vẫn luôn để ý nhìn xung quanh, ném vài đồng tiền lẻ xuống quầy báo, lấy báo rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi đã xác định được không có bất kỳ ai chú ý tới, Hoa Thiên rất nhanh ẩn mình vào khu chợ ồn ào, nam nhân mở tờ báo ra.
Công ty tư nhân Hoa Xương Thiên Tự tuyển dụng đầu bếp, nếu quan tâm vui lòng gọi ××1.
Dãy số này khiến Hoa Thiên phải nheo mắt lại.
18, ta.
06, đã kiếm được.
29, một số lượng lớn
58, súng
.......
Đối với mã phân trang của công ty WF, Hoa Thiên gần như đã khắc trong xương tủy, theo bản năng hắn đọc ra được ý nghĩa của những con số này.
Ta đã kiếm được một số lượng lớn súng, an toàn, mau liên lạc.
Đây là thông tin A Đệ gửi cho mình, trên gương mặt lạnh lùng của Hoa Thiên lộ ra một nụ cười.
Đây là một nữ nhân ngốc, nhưng lại xứng đáng được tin tưởng.
Hoa Thiên biết rõ tình cảm mà A Đệ dành cho mình, đây là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Nam nhân biết rất rõ, nữ nhân rơi vào lưới tình thì sẽ không còn lý trí.
Hoa Thiên vốn không thích A Đệ.
Không phải vì A Đệ không xinh đẹp, mà là vì hắn không thích khí chất giang hồ trên người của đối phương, hắn thích là kiểu phụ nữ cổ điển dịu dàng, biết chăm chồng nuôi con, để hắn có thể bình yên sống hết một đời.
Hắn không nói với bất kỳ ai rằng đây là lần cuối cùng hắn làm việc đó, hắn dự định làm xong lần này sẽ rửa tay, sau đó sẽ cùng Nghiên Khê cao chạy xa bay sống bên nhau cả đời.
Để có thể yên ổn sống phần đời còn lại, thậm chí trong kế hoạch ban đầu của mình, ngoại trừ A Đệ hắn sẽ giết chết tất cả những người khác, diệt cỏ tận gốc, không để lại dấu vết.
Dù sao cũng là lần cuối cùng, hắn không ngại để lại tai tiếng trong giang hồ mà sau này có thể sẽ dẫn tới những vấn đề bất tiện khi di chuyển.
Vo tờ báo thành một khối, rồi thuận tay ném nó vào thùng rác. Hoa Thiên không lập tức liên lạc với A Đệ.
Sự thận trọng khiến Hoa Thiên không lập tức liên lạc A Đệ, hắn cần xác thực thông tin này.
...
A Cửu của An Phong Lạc lấy một nắm óc chó, mười hai hạt đậu phộng: “Ba kẻ đứng đầu của Liên Anh Xã đã chuyển cho chúng ta ba bản danh sách, những tin tức này sẽ được gửi cho mấy tên khốn đó.”
Với bộ sơ mi hàng hiệu kẻ sọc, dây chuyền vàng dày cộp lủng lẳng quanh cổ, Điên Lưu là một trong ba đại ca của thế giới ngầm Cảng thành không hề che giấu sự giàu có của mình.
“Đã rõ, Lưu ca.”
Đàn em A Tiêu cúi đầu, không nói thêm câu nào thừa thãi, lập tức quay người bước ra khỏi quán trà. Việc này khiến Điên Lưu rất hài lòng gật đầu. Dạo này tên đàn em này của hắn càng ngày càng biết làm việc, làm cho cuộc sống của hắn thư thái hơn rất nhiều.
Đương nhiên, gần đây cũng có chuyện khiến hắn phải bận tâm, đó là sự bá đạo hống hách của Hòa Ký.
Bến tàu hắn neo đậu là Hào Mã Bang, cũng có thể coi là một trong bốn băng đảng lớn nhất Cảng thành. Nhưng với Hòa Ký lại không coi trọng Hào Mã Bang - một trong tứ đại, không, hiện tại là tam đại.
Cách đây không lâu, Hòa Ký đã đặc biệt gửi một tin nhắn đến thông báo cho Điên Lưu, từ nay về sau trong giang hồ có bất kỳ khẩu súng nào qua tay hoặc là việc mua bán các đồ trộm cắp vượt quá năm mươi vạn, thì bắt buộc phải thông báo với bọn hắn.
Phải biết rằng Hòa Ký cực kỳ tàn nhẫn, vì vậy Điên Lưu cực kỳ hoảng sợ, không dám từ chối.
Nhưng hắn vẫn tìm đến bang chủ Minh Vương của mình, hắn hy vọng bang chủ sẽ ra mặt nói hộ hắn một câu.
Kết quả đã làm hắn cực kỳ thất vọng, bang chủ bá đạo hung hãn trong tâm trí hắn lại dùng một câu nhẹ như không để đuổi hắn đi.
“Hãy làm theo Hòa Ký nói đi.”
Không giải thích, không trấn an. Hắn bị đuổi về, điều này khiến Điên Lưu lại càng sợ Hòa Ký hơn.
“CMN, xem các ngươi có thể uy phong bao lâu!”
Sự thù hận và bất mãn trong lòng khó có thể loại bỏ, Điên Lưu nhỏ giọng nguyền rủa Hòa Ký sẽ có ngày sa sút, nhưng giây tiếp theo, cơ thể hắn như bị đông cứng tại chỗ.
Một họng súng lạnh lẽo, nhẹ nhàng dí vào eo của hắn.
“Ông chủ Lưu đừng quay lại, nếu không ta sẽ bắn chết ngươi.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau lưng hắn, Điên Lưu lập tức biết đối phương là ai!
Hoa Thiên.
Kẻ mà toàn bộ hai phe hắc bạch đang tìm kiếm lại đến tìm mình!
“... Thiên ca, chúng ta vẫn luôn hợp tác vui vẻ, không cần phải như thế này đâu.”
Mặc dù Điên Lưu biết đối phương không nhìn thấy biểu cảm của mình, nhưng trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười nịnh hót: “Trên người ta có một chút tiền, ngươi hãy lấy hết đi.”
“Coi ta là ăn mày sao?”
Giọng nói trầm thấp của Hoa Thiên ở phía sau, không nghe ra được là cảm xúc gì: “Ta hỏi, ngươi trả lời, nếu ngươi dám lừa ta, hậu quả chắc ngươi đã rõ.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Điên Lưu cười khổ.
“Ta nghe được thông tin, nói nữ nhân của ta kiếm được một lô súng, ngươi có biết không?” Hoa Thiên tiếp tục nói.
“Biết một chút, cụ thể thì không rõ, chỉ biết là nàng chắc đi theo mối làm ăn của đám người philippines. Thiên ca, ngươi cũng biết chỗ chúng ta rất ít khi đụng tới việc buôn bán súng ống. Cũng chỉ có người Philippines, đám người ở phía Nam đó mới dám làm loại kinh doanh này.”
Nhìn biểu cảm của Điên Lưu giống như là nịnh nọt, nhưng trong lòng đã dậy lên cơn sóng lớn, bởi vì cách đây không lâu, Hòa Ký đã chuyển đến một câu, yêu cầu hắn truyền đi một thông tin.
Mà nội dung của thông tin là: “A Đệ kiếm được rất nhiều súng, đạn và lựu đạn từ chỗ của người Philippines!”