Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1809 - Chương 1809. Hoa Thiên Chết Rồi

Chương 1809. Hoa Thiên chết rồi
Chương 1809. Hoa Thiên chết rồi

“Pằng pằng!”

Tài bắn súng trên cao của cảnh sát rất chuẩn xác, sau hai tiếng súng nổ liên tiếp, trên trán của Mã Đạt và Kim Cương tuôn ra một dòng máu đỏ sẫm.

Lạp Liệm đang mất hồn cuối cùng cũng có phản ứng, hắn đạp ga gần như theo bản năng. Tiếng gầm rú của chiếc xe khiến những người đi đường hồn bay phách lạc, bởi vì trong tình huống này, quỷ mới biết chiếc xe điên kia có tông vào mình không.

Đáng tiếc khi đây là một ngõ cụt!

Ngay từ khoảnh khắc tiếng súng vang lên, bên ra tay muốn làm triệt để, không cho bất kỳ ai cơ hội.

“Bùm!”

Lần này không phải tiếng súng nổ, mà là một chiếc xe địa hình màu đen đâm thẳng vào bên phải chiếc Toyota màu trắng. Chiếc xe ô tô Toyota màu trắng bị tông mạnh lao vào lan can bên cạnh, một nửa thân xe lơ lửng trên không trung.

Lạp Liệm tức giận mặt đỏ bừng, vẫn điên cuồng đạp ga, ống xả phía sau nhả ra khói đen, đáng tiếc chiếc xe không nhúc nhích được chút nào...

Cửa xe địa hình màu đen mở ra, một bóng người như báo săn nhảy xuống, lộn người một cái toàn thân đã áp sát chiếc xe Toyota màu trắng.

“Pằng pằng pằng pằng!”

Tốc độ nổ súng của bóng người kia khiến người ta không kịp nhìn, Lạp Liệm bên trong xe bị bắn trúng tim ngay từ phát đầu tiên, nhưng đối phương căn bản không có ý định dừng lại, cho đến khi bắn hết toàn bộ băng đạn mới dừng động tác.

“Có người chết trên đường.”

Kỷ Thiểu Quần nhìn cơ thể của Lạp Liệm vẫn đang co giật, nhổ một bãi nước bọt, lúc này mới quay người lại, giơ chứng nhận cảnh sát của mình lên cho những người qua đường đang hoảng sợ xem.

“Không cần căng thẳng, cảnh sát đang phá án!”

Theo lời nói của nam nhân, bảy tám cảnh sát mặc thường phục cũng đồng thời xuất trình chứng nhận cảnh sát, bắt đầu duy trì lại trật tự, trên mặt mỗi người đều không giấu nổi vẻ hưng phấn.

Bọn hắn đã xác định người chết chính là Hoa Thiên, không còn nghi ngờ gì nữa, lần này sếp của mình lại lập được công lớn, điều này không cần nói cũng đã rõ.

Kỷ Thiểu Quần xứng đáng với danh tiếng của hắn trong tổ trọng án, cũng xứng đáng với phong cách rất tàn nhẫn của hắn.

Sau khi Rebecca nói cho hắn biết vị trí Hoa Thiên sẽ xuất hiện, nam nhân biết rằng đây là một lần kiểm tra. Đối phương đang muốn kiểm tra xem hắn có đủ tiêu chuẩn để trở thành một con chó hay không.

Nếu làm chó thì phải làm con tàn ác nhất, nếu làm dao thì phải là con dao sắc bén nhất. Vì vậy Kỷ Thiểu Quần không chỉ huy động cấp dưới của mình, mà còn thông qua các mối quan hệ liên lạc với bạn cũ trong đội Phi Hổ.

Bạn cũ biết rõ tình hình của hắn, chỉ hỏi một câu: “Có chắc là Hoa Thiên không?

“Chắc chắn.”

Kỷ Thiểu Quần trả lời.

“Giúp ngươi lần này, nếu thất bại chúng ta đều sẽ bị đuổi.”

Nhìn Kỷ Thiểu Quần vẻ mặt kiên quyết, khuôn mặt từng trải của những người bạn cũ lộ ra vẻ dữ dằn: “Ta biết tình hình gần đây của ngươi, ta sẽ cùng ngươi đánh cược một lần coi như trả ngươi một mạng.”

Rõ ràng Kỷ Thiểu Quần đã không làm hắn thất vọng, lần này hắn đã thắng cược rồi...

Trương Nghiên Khê cả ngày hồn vía để ở trên mây, thậm chí ngay cả lớp bổ túc mà nàng để tâm nhất, nàng cũng tìm một lý do xin nghỉ.

“Hoa Thiên hay là Hoa Bình Phàm? Ngươi thật sự là tên lừa đảo sao?”

Cô gái ôm đầu gối ngẩn ngơ ngồi trên chiếc giường màu hồng, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào tấm ảnh chụp chung ở đầu giường, cả người nàng trông có vẻ tiều tụy.

Trương Nghiên Khê rất thông minh, mặc dù nữ nhân đến tìm nàng đã rời đi rất nhanh, nhưng bức ảnh trong mặt dây chuyền đã nói lên tất cả.

Lúc này, cảnh tượng ngọt ngào của nam nhân với người khác và lời nói của A Đệ đang đan xen vào nhau trong tâm trí nàng, khiến cô gái không biết nên làm gì.

Hoa Bình Phàm là mối tình đầu của Trương Nghiên Khê.

Đối với kiểu con gái dịu dàng này, mối tình đầu đơn giản là khắc cốt ghi tâm. Huống hồ Hoa Thiên từ trước đến giờ vẫn luôn chăm sóc nàng một cách chu đáo tỉ mỉ.

Nhưng vào thời điểm nàng hạnh phúc nhất, đang chuẩn bị kết hôn, thì lại xảy ra chuyện như thế này. Vô gái cảm thấy như trời sắp sập vậy. Nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Nhưng điện thoại tắt máy mãi, vẫn không thể liên lạc được với nam nhân này. Hiện tại Trương Nghiên Khê không hề biết rằng, cuộc điện thoại này sẽ vĩnh viễn không bao giờ gọi thông được nữa, và nam nhân đó cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

“Ting tong, tinh tong.”

Chuông cửa phòng vang lên, Trương Nghiên Khê mở cửa, A Đệ bỗng nhiên đứng ngay trước mặt.

“Hoa Thiên chết rồi, ta phải đi rồi.”

A Đệ nhìn đối phương với vẻ mặt có chút kỳ lạ. Nữ nhân cũng không biết tại sao trước khi rời Cảng thành, nàng lại quyết định gặp đối phương một lần, nhưng rốt cuộc nàng đã đến rồi.

“Ta không quen biết Hoa Thiên.”

Mặc dù trong lòng nàng đã xác định được Hoa Thiên và Hoa Bình Phàm chính là một người, nhưng lòng tự tôn của nữ nhân không cho phép Trương Nghiên Khê thừa nhận điều đó.

“Ngươi có thừa nhận hay không không quan trọng, ta đến đây vì muốn biết bình thường hắn ở bên cạnh ngươi là kiểu người nào. Chẳng lẽ ngươi không muốn biết con người hắn khi ở bên cạnh ta sao?”

A Đệ nói ra mục đích của chuyến đi này, nữ nhân muốn biết mình đã thua ở chỗ nào. Mười sáu tuổi cùng hắn vào sinh ra tử, kết quả nam nhân lại yêu một nữ nhân đến một con gà cũng không dám giết như vậy sao?

Những lời này khiến Trương Nghiên Khê buông cánh tay đang chặn cửa xuống.

Hết chương 1809.
Bình Luận (0)
Comment