Trong lúc mọi người còn đang lúng túng, chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, La Đức Dũng ngồi trong phòng kế toán trưởng đã đứng dậy, bật máy tính với tốc độ không phù hợp với tuổi của hắn.
Kế toán viên mà không khai khống sổ sách thì chẳng khác nào vận động viên không dùng thuốc cấm. La Đức Dũng làm điều này là lẽ đương nhiên. Hắn đã ký rất nhiều chứng từ giả.
“Lão Trần, chẳng qua chỉ là quan niệm khác biệt. Ta cũng chẳng hẹp hòi với ngươi, ngươi cần chi phải đuổi tận giết tuyệt như vậy.”
Tìm được một tài liệu trong máy tính, La Đức Dũng nhấn nút xóa. Hắn biết rõ vì sao người của đội điều tra thương mại đến đây.
Nhất định đối tác Trần Trí Tài của hắn đã tố cáo hắn.
Quan điểm của La Đức Dũng và Trấn Trí Tài khác nhau. Khác với La Đức Dũng có thể làm mọi thứ, Trần Trí Tài rất bảo vệ danh tiếng của mình.
Người của đội điều tra thương mại không bị mù. Ai đó đã mở cửa phòng gần như cùng lúc La Đức Dũng nhấn nút xóa.
“Hai tay rời máy tính. Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Một cảnh sát giận dữ bước đến chỗ La Đức Dũng. Trên màn hình máy tính trên bàn còn có những tệp tài liệu chưa kịp xóa.
“A Hà, ngươi cùng với các anh em mang tất cả văn kiện và máy tính ở đây về. Nơi này giao cho ta xử lý.”
Hoàng Văn Bân tổ điều tra thương mại nói với A Hà.
“Vâng, sếp Hoàng.”
A Hà nhìn thoáng qua La Đức Dũng đang cố làm ra vẻ bình tĩnh, lúc này mới quay đầu bước ra ngoài.
“Kế toán La, ngôn ngữ máy tính là một ngành y học mới.”
Hoàng Văn Bân chậm rãi bước đến trước mặt La Đức Dũng, nhìn thoáng qua văn kiện lưu ngoài màn hình, ngoài cười nhưng trong không cười: “Chúng ta có thể tìm cao thủ khôi phục lại những file mà ngươi đã xóa. Cho nên, ngươi làm tốn công vô ích thôi.”
Sắc mặt La Đức Dũng trắng bệch, không nói câu nào.
“Muốn hủy chứng cứ thì phải hủy luôn máy tính. Không có máy tính, đến Chúa cũng phải bó tay.”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của La Đức Dũng, Hoàng Văn Bân giơ tay quét chiếc máy tính xách tay vào thùng rác dưới bàn bằng một động tác rất tinh tế.
“Có người muốn tìm ngươi hợp tác, đây là quà gặp mặt.”
Hoàng Văn Bân mỉm cười: “Chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết hết tất cả phiền phức. Đương nhiên ngươi phải bỏ ra công sức rồi.”
Sau khi lấy được Hòa Ký, Cẩm Tú bắt đầu thẩm thấu vào các mặt của Cảng thành. Bây giờ mạng lưới lớn này cuối cùng đã bắt đầu thể hiện sức mạnh của mình.
…
Bữa sáng của Kỳ Đồng Ủy rất đơn giản.
Bánh bao, cháo.
Nhìn nam nhân ăn ngấu nghiến, gương mặt của Cao Tiểu Cầm chỉ toàn là sự dịu dàng: “Ngày hôm qua ngươi nhất định uống nhiều lắm. Ngươi nói xem ngươi là lão đại của hệ thống cảnh sát Thiên Đô, ngươi cần chi phải liều mạng như vậy.”
“Thời gian ta ngồi lên vị trí này quá ngắn, căn cơ vẫn còn rất cạn.”
Nam nhân dùng khăn giấy lau miệng: “Hôm qua, mấy đại nhân vật của hệ thống chính trị pháp luật đều đến. Không uống rượu làm sao tạo mối quan hệ. Địa vị càng cao lại càng giống như đi trên một tấm băng mỏng.”
Cao Tiểu Cầm đứng đằng sau, giúp đối phương xoa bóp bả vai: “Ta không hiểu chuyện ngươi làm, nhưng sức khỏe quan trọng nhất, đừng để cơ thể suy nhược.”
“Câu lạc bộ mà ngươi và Hồng tỷ mới khai trương gần đây nhớ phải thu mình một chút. Quan mới đến đốt ba đống lửa. Việc Tô Trung Hòa đến Thiên Nam không phải là vô cớ.”
Khứu giác chính trị của Kỳ Đồng Ủy rất nhạy. Hắn biết nữ nhân của mình và Hồng tỷ đang thành lập một câu lạc bộ, bên trong khó tránh khỏi mấy vụ giao dịch dính đến gái. Nam nhân có chút không yên lòng về điều này.
“Ta biết rồi.”
Cao Tiểu Cầm trả lời: “Ta sẽ dặn mấy nữ nhân kia chú ý một chút. Đại nhân vật sắp đến cũng họ Tô sao? Cùng họ với Tiểu Hồng Bào?”
Toàn bộ Thiên Nam khi đề cập đến họ Tô, không ai nổi tiếng bằng Tiểu Hồng Bào của Cẩm Tú. Ảnh hưởng giang hồ của nữ nhân rất mạnh, cho nên cái tên đầu tiên trong đầu chính là Tô Bình Nam.
“Tô Bình Nam?”
Kỳ Đồng Ủy lắc đầu: “Tô Trung Hòa là người Nam Chiết, là giáo sư đầu tiên của đại học Nam Chiết. Tô Bình Nam là người trong giang hồ đi lên. Cả hai hoàn toàn không liên quan đến nhau.”
“Câu Thiên Nam hai Tô đã được lưu hành từ rất lâu rồi.”
Cao Tiểu Cầm mở câu lạc bộ cao cấp, tất nhiên tin tức linh thông. Nữ nhân mỉm cười nói.
“Người khác có thể nói nhưng ngươi tuyệt đối không được phép nhắc đến.”
Vẻ mặt của Kỳ Đồng Ủy trở nên nghiêm túc: “Tập đoàn Cẩm Tú khiêm tốn lâu như vậy, Tô Bình Nam chỉ sợ đã có sự chuẩn bị cho ngày này. Câu nói đó sẽ khiến cho đám hung thần không được vui.”
“Thiên Nam hai Tô.”
Kỳ Đồng Ủy lẩm bẩm: “Tập đoàn Cẩm Tú có tài hùng thế lớn đến cỡ nào cũng không ngăn được miệng của thiên hạ.”
…
Cao Tiểu Cầm biết nam nhân của mình đủ phức tạp, giống như một cuốn sách đọc không hiểu.
Nhưng nữ nhân không ngại Kỳ Đồng Ủy phức tạp, ngược lại còn cảm thấy chỉ có nam nhân như vậy mới có thể mang lại cho mình cảm giác an toàn.
Xuất thân của nàng nghèo khó, trải qua sự tàn khốc của xã hội, nữ nhân không có sự hồn nhiên như những người sinh ra trong chăn êm nệm ấm.
Để sống, nếu không muốn trở thành một món đồ chơi thì ngươi phải hiểu được sự phức tạp của trái tim con người.
Câu lạc bộ mà Cao Tiểu Cầm kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền.
Hồng tỷ là cao thủ gió trăng, rất biết cách kinh doanh. Nữ nhân rất thông minh khi lựa chọn Cao Tiểu Cầm làm đối tác.
Bởi vì Hồng tỷ hiểu rõ mảng tối của xã hội hơn ai hết.
Muốn làm ngành công nghiệp giải trí này, đen trắng hai bên không thể làm được nếu không có chút năng lượng.