Tô Bình Nam vẫn trưng ra vẻ mặt vô cảm.
Hắn thấy phần thuyết minh của Dương Tiểu Dương toàn là nhảm nhí, nhưng hắn rất thích bầu không khí ở đây, nơi này khiến hắn vô cùng thoải mái.
Nam nhân dừng bước trước một bức tranh, trên gương mặt vô cảm nở nụ cười quỷ dị.
"Tô tổng, bức tranh này có gì đặc biệt sao?"
Dương Tiểu Dương nhìn bức tranh trước mặt Tô Bình Nam, nghiêm túc giới thiệu: "Bức tranh này tên là Hương Nguyên, năm ngoái đạt tám giải thưởng, cũng là một bức tranh vô cùng nổi tiếng của họa sĩ Sử."
Nữ hài chỉ vào bức tranh, tiếp tục nói: "Màu sắc trang nhã, phác họa mấy nông dân rất tinh xảo, làm cho những người sống ở đô thị chúng ta nhìn vào bất giác có thể hòa nhập vào tâm trạng vui vẻ khi được mùa, vô cùng bản lĩnh!"
"Lời khen của người đẹp luôn khiến lòng người vui vẻ."
Không biết Sử Kỳ Lan, tác giả của bức tranh đã đứng trước bức tranh từ bao giờ. Sử Kỳ Lan là họa sĩ hàng đầu thế hệ mới, ngoại hình không tệ.
Sườn mặt góc cạnh rõ ràng và dáng người cao ngất, kết hợp với trang phục thoải mái màu ngà làm tôn lên khí chất xuất trần của hắn.
Tô Bình Nam cười lạnh lùng, không nói gì.
"Tiên sinh, có vấn đề gì sao?"
Trước mặt người đẹp, hormone nam giới khó tránh khỏi bài tiết nhiều hơn bình thường. Họa sĩ nổi tiếng nhíu mày nhìn Tô Bình Nam cười khẩy trước bức tranh của mình.
"Ta không am hiểu hội họa, nhưng hiểu một số thứ."
Tô Bình Nam chỉ vào lượng lớn cây cối thân thẳng tắp làm nền trong bức tranh.
"Ngươi biết nó là cây gì không?"
Thấy họa sĩ hơi ngập ngừng, nam nhân cười khẽ: "Cây bạch đàn. Tác dụng lớn nhất của loại cây này không phải giữ cho đất không bị xói mòn, cũng không phòng bão cát, mà tác dụng của nó là làm giấy."
"Làm giấy?"
Dương Tiểu Dương sững sờ.
"Bốn năm là làm được rồi, là một loại nguyên liệu rất tốt. Có điều sau khi trồng loài cây này, đất thường có độc, không mọc một ngọn cỏ. Một mảnh rừng lớn như vậy, những nông dân này còn có niềm vui được mùa sao?"
Tô Bình Nam cười lắc đầu, xoay người đi ra khỏi hành lang trưng bày tranh.
Nam nhân trời sinh giết người phóng hỏa, tất nhiên không hiểu phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng sự vô tri và giả dối của những người này khiến Tô Bình Nam chán ghét, hắn thật sự không ở lại được nữa.
Im lặng.
Dương Tiểu Dương nhìn rừng rậm sum suê trong tranh, sắc mặt bỗng đỏ bừng. Sau đó, nàng cũng đuổi theo, không quay đầu lại.
…
Chạng vạng tối, bản thảo phát biểu Tô Bình Nam tiện tay ném lại phòng hội nghị đã đến tay Chu trưởng lão. Tổ trưởng Điền đích thân đưa tài liệu đến lộ vẻ thận trọng.
"Ngươi là sinh viên xuất sắc khoa Kinh tế đại học Thủy Mộc, chắc hẳn ngươi đã đọc bản thảo phát biểu này rồi, ngươi nói quan điểm của mình đi."
Sau khi tốn gần mười lăm phút đọc hết tài liệu, Chu trưởng lão thổi lá trà dập dềnh trong tách.
"Trong bông có kim, cách làm hơi cực đoan. Nhưng quan điểm rất mới lạ độc đáo, nhất là một số quan điểm về kỹ thuật nòng cốt lẽ ra phải do chúng ta khống chế. Ta rất tán đồng."
"Người này chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, nghe nói danh tiếng tăm không tốt lắm. Nhưng quả thật phần kiến thức này rất hiếm có, hèn chi hắn vận thành thị trường tài chính thành công như vậy."
Chu trưởng lão đưa ra cách nhìn của mình.
Nghe lão nhân nói vậy, tổ trưởng Điền lộ vẻ kinh ngạc.
Phải biết rằng Chu trưởng lão quyền cao chức trọng, có thể nói là một trong những nhân vật hết sức quan trọng trong tầng lớp đỉnh cấp Hạ quốc. Người như vậy hiếm khi khen ai.
Chu trưởng lão vẫn chưa nói tận hứng: "Hắn đưa ra ý kiến bất đồng về cách làm của tập đoàn Huyễn Tưởng. Trong đoạn này, hắn nhắc đến hai từ khiến ta rất bất ngờ."
Tay của lão nhân lướt trên tài liệu: "Mậu công kỹ, kỹ công mậu. Mậu công chưa chắc là kỹ, nhưng kỹ công mậu mới là căn bản. Nếu nói câu này trên hội nghị, e là ông chủ Liễu công ty Huyễn Tưởng sẽ không vui."
(*) Mậu: mậu dịch, công: công xưởng, kỹ: khoa học kỹ thuật
"Mò đá qua sông, bây giờ kết luận còn hơi sớm."
Tổ trưởng Điền là học trò cưng của Chu trưởng lão, ở trước mặt lão nhân vẫn có can đảm đưa ra một số ý kiến của mình: "Ẩn mình chờ thời, đây là chính sách ngài đưa ra. Quả thật mậu công kỹ phù hợp với tình hình hiện tại."
Hắn thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Trong câu chữ có thể nhìn ra Tô Bình Nam này tính tình hung hăng thẳng thắn. Tuy hắn nói rất mơ hồ, nhưng bất kể là đề xuất liên quan đến giấy phép tài chính cá nhân hay là đề xuất liên quan đến việc doanh nghiệp dân doanh tự chủ hóa khoa học kỹ thuật đều thể hiện dã tâm của hắn."
"Hiền lành không thể dẫn binh, nghĩa khí không thể giữ tiền. Tập đoàn Cẩm Tú có thể làm đến trình độ này, đương nhiên người cầm lái không phải hạng thư sinh nho nhã."
Có vẻ như tâm trạng của Chu trưởng lão không tệ: "Ta thấy ngươi nói chuyện vẫn hơi cẩn thận. Sự ngông cuồng trong câu chữ của bản thảo này không che giấu được. Trong thời kỳ tiếp theo, người này sẽ rất khó lường."
Rất nhiều năm sau, tổ trưởng Điền tình cờ nhắc tới lời nhận xét này trong một buổi phỏng vấn. Mà lúc đó, cả người nhận xét lẫn người được nhận xét đều đã cảnh còn người mất...
…
"Sao ngươi giống oán phụ chốn khuê phòng thế? Vị nhà giàu mới nổi ngươi phục vụ gần đây lại mặt nặng mày nhẹ với ngươi à?"
Triệu Thúy Hoa tức A Cửu thấy bạn cùng phòng Dương Tiểu Dương từ khi về đến nhà cứ nằm ườn trên sofa, nàng không kìm được tò mò hỏi.
"Hôm nay ta giống như một đứa ngu vậy."
Dương Tiểu Dương ngẩng đầu lên: "Ta đã hơi hiểu vì sao nữ nhân giỏi giang như Mạnh tổng lại có ý với Tô tổng. Người này rất kỳ lạ. Tuy hắn có nhiều tiền, nhưng trên người lại có hơi thở của kẻ tuẫn đạo mấy chục năm trước.
"Ngươi điên rồi sao?"
A Cửu đỡ trán, vẻ mặt tràn đầy khó tin: "Ta nói này Dương đại mỹ nữ, vẻ mặt này của ngươi giống như rung động vậy."
"Không thể nào! Kiểu nam nhân này có thể dọa chết người đấy, yêu đương á? Ta không bị điên!" Dương Tiểu Dương lắc đầu, thuật lại nguyên vẹn chuyện xảy ra ở hành lang trưng bày tranh ngày hôm nay, sau đó hậm hực nói: "Giây phút ấy ta đột nhiên cảm thấy mất hết tinh thần. Tầm nhìn của người ta hoàn toàn khác đám nữ hài chúng ta."