Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1841 - Chương 1841. Đánh Bất Ngờ

Chương 1841. Đánh bất ngờ
Chương 1841. Đánh bất ngờ

Nhậm Thiết Quân là ai?

Cáo già xảo quyệt, làm việc cẩn thận. Nếu không, người này sẽ không trở thành đại tướng tiên phong. Hạng người này sẽ mắc sai lầm cấp thấp như vậy sao?

Kỳ Đồng Ủy khẳng định Nhậm Thiết Quân đã thông qua con đường khác có được manh mối đột phá. Thoạt nhìn hai người kia gia nhập để phối hợp với công việc, nhưng ai mà biết được bọn hắn có phải là công cụ hái đào (*) hay không?

(*) Hái đào: nẫng tay trên, cướp công lao

Về tình về lý hắn cho rằng mình nhất định phải giành trước đối phương mới có thể tối đại hóa lợi ích.

Vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống? Dã tâm sự nghiệp của Kỳ Đồng Ủy không phải chức giám đốc sở cảnh sát thành phố có thể thỏa mãn. Từ câu cửa miệng mà hắn thích nhất "nhân định thắng thiên" có thể thấy phần nào.

Kỳ Đồng Ủy đã cược đúng.

Nhậm Thiết Quân đã có một số manh mối. Người này làm việc quả thật cay độc, hắn biết rõ tầm quan trọng của ngọn đuốc thứ nhất của mình. Hắn dùng tư liệu của tổ chuyên án, đồng thời cho người của mình âm thầm điều tra. Mấy hôm trước, manh mối vô tình phát hiện được khiến Nhậm Thiết Quân nhìn thấy hi vọng.

Trong những manh mối này, rất nhiều dấu hiệu đều chỉ vào một người.

Giản lão bát có thâm niên nhất Thiên Đô, trước giờ luôn dựa vào thể diện kiếm cơm.

Dựa theo tin tức, mấy tháng trước có người nghe nói Giản lão bát kiếm được rất nhiều xe, trong đó có một chiếc xe van màu trắng giống hệt chiếc xe liên quan đến vụ án.

Lý Phong Điền nổi tiếng hung ác, Tiểu Hồng Bào độc ác nham hiểm.

Văn hóa đường phố của Thiên Đô rất đậm nét, chém gió tán phét gần như là việc mọi người thích nhất. Trong hai năm gần đây, hai người này là nhân vật chính xứng danh trong các cuộc chém gió tán phét.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Tiểu Hồng Bào muốn tẩy trắng lên bờ, sau này Thiên Đô là thiên hạ của Lý Phong Điền, thì lại có người nói một câu đầy ẩn ý.

"Chơi trên giang hồ, chơi đến cuối cùng chính là chơi trí óc. So với Tiểu Hồng Bào, Lý Phong Điền chỉ là một thằng ngu. Sớm muộn gì hai người này cũng đụng độ, đến lúc đó các ngươi đừng quá kinh ngạc."

Người nói câu này là Cao lão đại trong huynh đệ Cao gia.

Nhưng trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu kẻ ngu không có đầu óc nhưng lại tự cho là đúng.

Giản lão bát khịt mũi coi thường câu nói này của Cao lão đại. Hắn cho rằng giang hồ không bao giờ là thiên hạ của một người, tre già măng mọc, Tiểu Hồng Bào đã là vị vua trong quá khứ rồi.

Hắn nghĩ như vậy bởi vì kinh nghiệm từng trải của hắn.

Mọi người gọi Giản lão bát là Giản thúc, tên thật là Giản Quang Thái.

Ở Thiên Đô, lý lịch của hắn dày dặn dọa người.

Hắn từng xưng huynh gọi đệ với bá vương năm đó, từng uống rượu với tên điên Hàn Đại ngành đường sắt, thậm chí lão bá đầu gặp cái tên mặt mày đen nhẻm này cũng phải gọi một tiếng đại ca.

Đáng tiếc giang hồ nội địa không kính già.

Trước khi Tiểu Hồng Bào quật khởi, Giản lão bát vốn dựa vào tên tuổi và mạng lưới kinh doanh nhiều năm còn có chút thể diện. Nhưng Tô Bình Nam là ai?

Lục thân không nhận, lòng dạ cay độc. Tám chữ này là tiêu chí của tập đoàn Cẩm Tú thời kỳ đầu quật khởi.

Từng sự việc diễn ra khiến Giản lão bát sợ mất mật. Sau khi Lục Viễn xuất hiện, cái tên vốn kiếm cơm dựa vào việc phi tang đồ ăn cắp và làm người trung gian này yên phận trải qua cuộc sống nghèo khó.

Đó cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao hắn có thể sống sót trong giang hồ Thiên Đô phức tạp này đến tận bây giờ.

Hắn là loại người có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, cho dù đã hơn năm mươi tuổi vẫn không đổi tính được. Đã chẳng còn thu nhập lúc trước lại còn ưa sĩ diện, chỉ sống dựa vào tiền lương hưu tám mươi lăm tệ từ nhà máy sản xuất đinh sắt thật sự là cực kỳ thê thảm.

Lý Phong Điền vùng lên mạnh mẽ và Tiểu Hồng Bào trở nên kín tiếng khiến Giản lão bát nghèo rớt mùng tơi rục rịch. Hắn có mắt nhìn, biết Lý Phong Điền không thiếu đàn em liều mạng nhưng thiếu mạng lưới quan hệ.

Lý Phong Điền không có, nhưng Giản lão bát có...

Hai bên bắt tay hợp tác.

Phương hướng điều tra của Nhậm Thiết Quân rất chính xác.

Chiếc xe van màu trắng gây án kia đúng là xe lậu Giản lão bát bỏ ra ba tháng thu thập kiếm được từ bên ngoài.

Lý Phong Điền giống như dã thú, hắn không có hứng thú với nữ nhân, dường như người này chỉ sống để kiếm tiền.

Hiện tại chỉ cần là việc làm ăn có thể kiếm tiền, dường như Lý Phong Điền đều thấy hứng thú. Có sự ủng hộ cường thế của Lý Phong Điền, Giản lão bát trở thành bá chủ một phương trên thị trường xe lậu ở Thiên Đô.

Ngược lại, huynh đệ Cao gia tập đoàn Nguyên Hoa lại lặng lẽ rút lui khỏi ngành này.

"Lão đầu kia là Giản lão bát."

Cách xưởng sửa xe trên quốc lộ của huynh đệ Cao gia hồi trước không xa, bốn năm hán tử mặc jacket nhìn chằm chằm vào Giản lão bát ngồi dưới ô che nắng.

"Lão nhân này rất có tinh thần nha!"

Lý Kiến Tân mặt vuông chữ điền nhìn Giản lão bát mặt đầy nếp nhăn nhưng vẫn mặc sơ mi đen, đeo dây chuyền vàng to bự: "Không biết lát nữa hắn còn phấn chấn tinh thần như bây giờ không."

Năm người này đều là thân tín mà Nhậm Thiết Quân đưa từ Thanh Khâu tới. Bất kể là năng lực nghiệp vụ hay là cách đối nhân xử thế, bọn hắn đều là tinh anh.

"Lát nữa ngươi giả làm khách hàng, nghĩ cách đưa cái tên Bát gia gì đó này ra ngoài rồi tiến hành bắt giữ. Hiện tại ông chủ Nhậm không thể mở ra cục diện, chúng ta không thể gióng trống khua chiêng bắt người. Mọi người nhất định phải cẩn thận."

Nét mặt Lý Kiến Thiết trở nên nghiêm túc.

Hắn là người đi theo Nhậm Thiết Quân sớm nhất, từ một cảnh sát quèn ở Thanh Khâu có thể theo sát bước chân của Nhậm Thiết Quân, tất nhiên hắn có chỗ hơn người.

Mặc dù ông chủ Nhậm không nói rõ, nhưng Lý Kiến Tân biết rõ tại sao ông chủ của mình không muốn dùng cảnh sát địa phương phá đường dây này.

Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ.

Người Thiên Nam bản xứ vô cùng đoàn kết, ông chủ Nhậm muốn đốt cây đuốc này thì nhất định phải đánh bất ngờ!

Hết chương 1841.
Bình Luận (0)
Comment