"Bát gia, chuyện trước kia đã đắc tội."
Thái độ của Lục Viễn vô cùng khách khí: "Ngươi chen vào việc làm ăn của huynh đệ Cao gia không liên quan đến chúng ta. Ngươi ăn bát cơm này, Cẩm Tú sẽ không thu lợi, nhưng ngươi đừng quên quy củ."
"Quy củ?"
Giản lão bát nuốt nước bọt, cố làm cho bản thân trông có vẻ cứng rắn chút, nhưng giọng điệu vẫn để người ta nhìn ra hắn miệng hùm gan sứa.
"Các ngươi ăn cơm của các ngươi, nhưng tập đoàn Cẩm Tú muốn một lời nói thật."
Lục Viễn châm thuốc lá, tiếp tục nói: "Nghe nói mấy tháng trước ngươi kiếm được một xe van màu trắng. Sau đó chiếc xe này làm gì, lẽ nào ngươi không rõ?"
"Ta không biết, mỗi ngày trong tay ta có nhiều xe như vậy..."
Bốp!
Giản lão bát còn chưa nói xong đã bị tát mạnh.
Lục Viễn lắc tay trái hơi tê, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Ta muốn nghe lời nói thật."
Xã hội chia thành hai màu đen trắng, ở hai màu bản chất của quyền lợi giống nhau.
Bạo lực, tiền bạc, tri thức, ba yếu tố này tạo thành quyền lợi. Đối phó với loại người như Giản lão bát, bạo lực là lựa chọn tốt nhất.
Đây là lời Tô Bình Nam nói với Lục Viễn trước khi hắn đến xưởng sửa xe.
Giản lão bát bị Lục Viễn tát cho lảo đảo. Ánh mắt hắn nhìn Lục Viễn có chút không phục.
Binh hùng tướng mạnh.
Đây là đánh giá của Giản lão bát về thế lực của mình, cũng là nguyên nhân lớn nhất hắn không phục.
Lý Phong Điền điên cuồng tàn nhẫn, tập đoàn Cẩm Tú thu mình kín tiếng khiến Giản lão bát phất lên lần nữa dần dần có một ảo giác.
Thời đại của Tiểu Hồng Bào đã qua rồi.
Giản lão bát cho rằng trên giang hồ có vô số chuyện người mới thay thế người cũ. Hiện tại tập đoàn Cẩm Tú kiếm được bộn tiền, tất nhiên đã vứt bỏ cái kiểu liều mạng trong quá khứ.
Nói cách khác, trong mắt hắn tập đoàn Cẩm Tú là đồ sứ, còn những người như bọn hắn là cái hũ không sợ đập bể!
"Ta nhìn thấy sự không phục trong mắt ngươi."
Lục Viễn híp mắt, bước lên một bước, tiếp tục tát vào mặt Giản lão bát một phát. Hiển nhiên lần này hắn dùng sức rất lớn.
Giản lão bát cảm thấy tai trái ong ong, quang cảnh trước mắt mờ đi. Hắn cố gắng dựa vào bàn làm việc để chống đỡ cơ thể: "Hồ Điệp, cmn ngươi đừng quá đáng!"
Bốp!
Lục Viễn không cho Giản lão bát thời gian nghỉ ngơi lấy sức, nét mặt lạnh lùng tiếp tục vung tay, cái tát thứ ba theo tới.
"Phụt!"
Mùi gỉ sét tràn ngập trong miệng Giản lão bát. Hắn há miệng phun ra một ngụm máu đỏ lẫn một cái răng.
Bốp!
Lục Viễn không chút lưu tình quăng cái tát thứ tư. Lần này sức lớn làm cho Giản lão bát bay ra ngoài. Tài liệu, ống đựng bút đựng trên bàn rơi hết xuống đất.
Đám đàn em của ông chủ Giản trong xưởng sửa xe không kìm được rùng mình. Trước giờ bọn hắn chưa từng nghĩ tới có thể đánh người ra hiệu quả chấn động như vậy.
"Hồ Điệp, ngươi cmn đừng có bắt nạt người quá đáng!"
Giản lão bát giãy giụa bò dậy, má sưng như bánh bao, miệng nói ú ớ. Máu đỏ và nước bọt nhỏ tong tong xuống đất một cách mất kiểm soát, trông hắn cực kỳ giống một con dã thú.
"Ta muốn nghe lời nói thật."
Lục Viễn tiếp tục ung dung đi về phía Giản lão bát.
Tuy Lục Viễn bước rất chậm, nhưng mang lại cho Giản lão bát áp lực như núi. Thậm chí hắn nghi ngờ mình sẽ bị Hồ Điệp đánh chết!
"Là ngươi ép ta!"
Giản lão bát lao vọt lên kéo ngăn kéo ra, lấy một chiếc súng săn Ngũ Liên Phát đen bóng trong đó ra.
Hắn nhanh, động tác của Lục Viễn còn nhanh hơn.
Giản lão bát cầm súng còn chưa kịp ngắm bắn, nam nhân đã nhảy lên như báo săn, chân trái đạp vào cổ tay Giản lão bát theo đường vòng cung cực đẹp.
Pằng!
Tiếng súng chát chúa và tiếng gõ cửa của Thạch Triệu Hải vừa chạy tới cửa xưởng sửa xe đồng thời vang lên.
Chi tiết có thể thể hiện rất nhiều thứ.
Tiếng súng vang lên, người của tập đoàn Cẩm Tú không hề hoảng loạn, trái lại còn lập tức tấn công những người khác.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.
Thoáng cái đã có bảy tám hán tử ngo ngoe rục rịch bị đánh ngã ra đất.
Những người này ra tay không có khái niệm hạ thủ lưu tình. Cổ tay của hai người ngã trên mặt đất cong lại một cách khác thường, rõ ràng là trong vài giây vừa rồi, cổ tay của bọn hắn đã bị đánh gãy.
"Ra ngoài xem là ai."
Thấy hiện trường đã được khống chế, Lục Viễn gật đầu với Vương Khải: "Thăm dò rõ tình hình, bảo hắn đừng có lắm chuyện."
...
Tiếng súng đột ngột vang lên khiến Thạch Triệu Hải bên ngoài xưởng sửa xe vừa mới gõ cửa lộ vẻ kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn Lý Kiến Tân đằng xa, đối phương lắc đầu chậm rãi nhưng kiên quyết.
Không thể đánh rắn động cỏ, bọn hắn ẩn núp ở Thiên Đô, lén lút hành động. Một khi lớn chuyện, ông chủ Nhậm sẽ vô cùng bị động.
Lý Kiến Tân luôn có khứu giác nhạy bén trên cái nhìn đại cục.
Thạch Triệu Hải lựa chọn lập tức rời đi.
Dù sao thân phận bề ngoài của hắn là thương nhân mua xe lậu. Về tình về lý, khi gặp phải tình huống này, vội vàng rời đi mới là lựa chọn chính xác.
Ngay khi hắn quay đi, hai nhân viên an ninh của tập đoàn Cẩm Tú cản đường hắn.
"Huynh đệ, có việc gì thế?"
Vương Khải chặn trước mặt Thạch Triệu Hải, giọng điệu khách sáo nhưng ánh mắt bức người.
"Không có việc gì. Ta vốn định tìm ông chủ Giản mua xe, bây giờ xem ra không đúng lúc. Các ngươi cứ làm việc đi, cứ làm việc đi."
Thạch Triệu Hải khom lưng cúi đầu, kỹ năng diễn xuất xuất sắc.
"Người nơi khác à?"
Vương Khải nghe thấy đối phương nói khẩu âm Thanh Khâu, giọng điệu nghi ngờ: "Đến Thiên Đô làm ăn hả?"
"Người Thanh Khâu. Ta đến bên này buôn bán chút thổ sản vùng núi và nông sản, muốn mua mấy chiếc xe vận chuyển hàng. Làm ăn không dễ, nghe nói chỗ ông chủ Giản có con đường có thể kiếm được xe rẻ."
Thạch Triệu Hải nói ra lời văn đã nghĩ sẵn trong đầu.