Tiệc tan, trên đường về Dương Tiểu Dương nhìn Tô Bình Nam vẻ mặt vô cảm, bỗng cất giọng quái gở nói: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Tô tổng không sợ ta nói cho Mạnh tổng chuyện ngày hôm nay sao?"
Tô Bình Nam ngước mắt nhìn nữ hài: "Tùy."
Nữ hài mím môi. Quả thật Tần Lan rất xinh đẹp. Nam nhân ấy mà, toàn là đồ háo sắc, cái tên kiệt ngạo ngông cuồng này cũng không ngoại lệ.
"Khuôn mặt của nàng xinh đẹp nhưng thiếu linh động, không đẹp bằng ngươi."
Câu nói này khiến Dương Tiểu Dương kích động, oán giận lập tức bay biến. Lần đầu tiên nữ hài cảm thấy ánh mắt nam nhân này rất tốt.
"Mạnh tổng là mỹ nữ, người kia cũng là mỹ nữ."
Dương Tiểu Dương to gan hơn nhiều: "Tô tổng, ngài đã thành công như vậy, kiếm được không biết bao nhiêu là tiền. Ta thấy nhiều nhân vật lớn đạt đến trình độ của ngài đều yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, ngài cũng quá..."
Đột nhiên nữ hài cảm thấy những lời này không hợp với mình, nhất thời bị nghẹn lời.
"Giang sơn?"
Hai chữ này đã chạm tới Tô Bình Nam. Nam nhân hạ cửa kính xe xuống, nhìn Thịnh Kinh trong bóng đêm: "Tập đoàn Cẩm Tú thì tính là giang sơn gì chứ? Bây giờ ta mới bắt đầu lên đường đấu tranh giành thiên hạ."
Nữ hài sững sờ, vẻ mặt ngơ ngác.
...
Đấu tranh giành thiên hạ, mấu chốt ở chữ "đấu tranh".
Nói đến chữ này ắt không thể thiếu gió tanh mưa máu. Tô Bình Nam trải qua một đêm yên bình ở Thịnh Kinh, nhưng phòng họp của tổ chuyên án trên tầng ba đồn cảnh sát Thiên Đô lại sáng điện cả đêm.
"Tam Đạo Khẩu là vùng giao giữa các xã đoàn kết của dân tộc thiểu số và các thôn xã của Thiên Đô. Nơi này vốn hẻo lánh, nhưng mấy năm gần đây nhờ khai thác mỏ than chì và kinh doanh núi đá nên sầm uất hơn nhiều."
Nhậm Thiết Quân ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, bình tĩnh như núi.
Cấp dưới không thể nào ngờ được mười phút trước nam nhân này đã hung hăng đập cốc trà của mình, vẻ mặt giận dữ.
Đám người Lý Kiến Tân đã báo cáo chi tiết cho ông chủ Nhậm. Trong mắt Nhậm Thiết Quân, người phát hiện ra tuyến Giản lão bát là nhóm Lý Kiến Tân, nhưng người hái quả lại là Kỳ Đồng Ủy đại diện cho thế lực bản địa...
Điều này khiến cho ông chủ Nhậm cường thế vô cùng bức bối, điều quan trọng là cơ sở ngầm mà hắn che giấu đã vô dụng, làm sao hắn không nổi giận cho được.
Nhưng kẻ già đời chính là kẻ già đời, mấy phút sau ông chủ Nhậm chủ trì công việc đã khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: "Tam Đạo Khẩu còn gọi là Tiểu Cảng thành, nghe nói rất xa hoa náo nhiệt. Thiên Đô có câu mát xa, tẩm quất, tắm hơi, gái điếm đều có."
Nam nhân vỗ bàn.
"Đây là trị an mà các ngươi bảo vệ cho người dân Thiên Đô ư? Thật bất tài!"
Tiếng quát lớn không khiến Kỳ Đồng Ủy biến sắc, hắn vẫn cụp mắt cúi đầu ngồi thẳng, dáng vẻ nghiêm túc.
Tuy nhiên, Kỳ Đồng Ủy không nhịn được cười khẩy trong lòng.
Nội dung chính của cuộc họp lần này là lên kế hoạch bắt con sói Tây Bắc Kim Bảo, nói đến trị an Tam Đạo Khẩu chỉ là viện cớ.
Hắn có thể nhìn ra ông chủ Nhậm thẹn quá hóa giận.
Huống chi chuyện ở Tam Đạo Khẩu không phải trách nhiệm của nhóm cảnh sát bọn hắn.
Đó là xã của dân tộc thiểu số, vấn đề vốn khó xử lý. Hơn nữa, lãnh đạo cấp cao nhiệm kỳ cũ cho rằng nơi này có lợi cho nền kinh tế, tất nhiên là mặc kệ.
Chẳng lẽ ông chủ Nhậm luôn khôn khéo lại không biết?
Chó má!
Nói bóng nói gió, âm thầm cướp quyền chủ động, Kỳ Đồng Ủy chơi trò này vô cùng thành thạo.
Quả nhiên ông chủ Nhậm thấy mọi người cúi đầu thì sắc mặt dịu đi nhiều: "Chúng ta gác lại vấn đề của Tam Đạo Khẩu thảo luận sau, nhưng Kim Bảo thì nhất định phải bắt về quy án!"
Rốt cuộc cũng nói vào chuyện chính, Kỳ Đồng Ủy lặng lẽ điều chỉnh tư thế ngồi, chờ Nhậm Thiết Quân ra chiêu. Theo lý mà nói, Giản lão bát do mình bắt, manh mối cũng do mình tìm được, từ đầu đến cuối người của Nhậm Thiết Quân không tham dự.
Hắn muốn xem ông chủ Nhậm sẽ làm thế nào.
"Người này rất gian xảo, chắc hẳn mọi người đã lấy được một số tư liệu về hắn. Để đảm bảo vây bắt thuận lợi, ta quyết định đích thân chỉ huy hành động tối nay!"
Ông chủ Nhậm cuối cùng cũng để lộ mục đích...
Người dưới bục ngạc nhiên, Kỳ Đồng Ủy tái mặt.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Cách làm của Nhậm Thiết Quân thật sự khiến Kỳ Đồng Ủy mở mang kiến thức. Thấy ông chủ Nhậm nhìn mình như đúng rồi, Kỳ Đồng Ủy cố nén giận, rặn ra một nụ cười.
"Thời gian ta đến Thiên Đô khá ngắn, nhưng ta có lòng tin dẫn dắt mọi người đánh tốt trận này, hi vọng các đồng chí chỉ giáo thêm."
Tiếng vỗ tay vang lên, mọi người đứng dậy.
"Xuất phát."
Quả thật Nhậm Thiết Quân có chút tài năng.
Nam nhân đứng trước tấm bảng trắng trong phòng họp, bắt đầu sắp xếp hành động. Từ phục kích đến hành động đều được sắp xếp khiến các cảnh sát kỳ cựu không chê vào đâu được.
Nhậm Thiết Quân gật đầu hài lòng, vung tay lên, sau đó cuộc càn quét băng đảng Thiên Nam bắt đầu.
Từng chiếc xe cảnh sát gầm rú chạy ra khỏi đồn cảnh sát.
Thể diện thì có là gì?
Nhậm Thiết Quân vào ngành bao nhiêu năm nay, hắn hiểu hơn ai hết tối nay chắc chắn sẽ là một nét bút nổi bật của hắn.
Chức cao hơn một cấp cũng đủ đè chết người.
Thế lực bản địa các ngươi dám nẫng mất thành quả của ta, vậy thì lão tử đích thân ra trận!
…
"Người này thú vị đấy."
Điện thoại của Tô Bình Nam đổ chuông, nam nhân bắt máy, kiên nhẫn nghe hết, sau đó nói ra một câu đánh giá cách làm của Nhậm Thiết Quân.
"Kỳ Đồng Ủy vô cùng bất mãn, tất cả mọi người đều thấy sắc mặt hắn rất khó coi."
Giọng nói trầm khàn trong điện thoại báo cáo lại tường tận, hiển nhiên tập đoàn Cẩm Tú không chỉ có một mình Kỳ Đồng Ủy là tai mắt theo dõi chuyện này.
"Hắn không nên tức giận. Tối nay Kỳ Đồng Ủy thua rồi."
Câu tiếp theo quá nhạy cảm, Tô Bình Nam che ống nghe, vẫy tay ra hiệu cho xe dừng lại, sau đó gật đầu với Dương Tiểu Dương.