Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1852 - Chương 1852. Đập Quán Còn Có Khả Năng

Chương 1852. Đập quán còn có khả năng
Chương 1852. Đập quán còn có khả năng

Gần đây Văn Thiên Hải lấy được mấy công trình ở ngoại thành phía Bắc, hơn nữa còn nhận thầu thị trường bán sỉ rau dưa lớn nhất ở đó, đang độ xuân phong đắc ý.

Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí.

Thời buổi này kiếm được khoản tiền ấy sao có thể không trải qua mấy trận ác đấu. Côn đồ vùng ngoại thành phía Bắc tuy ít khi vào Thiên Đô, nhưng không có nghĩa là sức chiến đấu của bọn hắn kém cỏi.

Nơi càng nghèo, một khi đánh lên thì ra tay càng ác, càng không kiêng nể gì. Mấy năm trước, vùng ngoại thành phía Bắc là nơi khỉ ho cò gáy, Văn Thiên Hải có thể gây dựng một vùng trời tất nhiên là có năng lực, nhưng cái giá phải trả không nhỏ.

Theo thói quen của Văn Thiên Hải, hiện tại dù thời tiết nóng cỡ nào hắn cũng luôn mặc áo sơ mi dài tay.

Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì vết sẹo.

Khi tranh cướp thị trường rau, Văn Thiên Hải và Hắc Hồ Tử tiến hành một trận ác đấu cực kỳ đẫm máu. Lúc đó cánh tay của hắn trúng mười ba nhát dao của đối phương.

Hậu quả là nếu mùa hè hắn để mình trần, mọi người sẽ bất giác chú ý tới cánh tay đầy sẹo của hắn.

Phải biết rằng lúc đó Hắc Hồ Tử dùng loại đao cùn chặt gạch ở công trường xây dựng, loại dao này chém lên người tạo thành vết thương có diện tích lớn và bất quy tắc. Do đó, hiện tại vết sẹo trên cánh tay Văn Thiên Hải ngoằn nghèo như con rết, cực kỳ đáng sợ.

Văn Thiên Hải rất để ý hình tượng.

"Ngoại trừ phòng vip số một, hôm nay ta bao hết phòng vip trước số mười tám."

Văn Thiên Hải tiện tay ném vali lên quầy bar, bình tĩnh cất lời."

"Văn Thiên Hải ngoại thành phía Bắc đến ra mắt các huynh đệ!"

Khi đến đây, Văn Thiên Hải đã hỏi thăm cách chơi ở đây. Phòng vip số một là phòng chuyên dụng của Tiểu Hồng Bào, không mở cửa kinh doanh với người ngoài. Những phòng vip khác mới là nơi hắn có thể bao trọn.

"Gần đây đã nghe danh Hải ca, ngươi đủ tư cách."

Nhân viên phục vụ tại quầy bar đã quen thuộc tình huống này. Hắn mở vali ra nhìn: "Hải ca oai phong. Thừa tiền rồi."

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.

Tô Bình Nam không quản chuyện quán bar, nhưng Lục Viễn đã quen việc giang hồ, hắn biết rõ ra ngoài lăn lộn, điều gì là quan trọng nhất.

Thể diện.

Vì vậy đến quán bar ZT tiêu tiền, chỉ cần ngươi giữ quy tắc thì sẽ cho ngươi đủ thể diện.

Lục Viễn cho rằng người có tư cách hô tên của mình đều không phải kẻ ngu, cho nên hắn đã lập ra quy định.

Cẩm Tú niêm yết giá công khai, tuyệt đối không lấy thêm.

Khi Văn Thiên Hải thấy nhân viên phục vụ nghiêm túc sắp xếp lại mười mấy xấp tiền rồi trả lại cho mình, rốt cuộc vẻ mặt thay đổi: "Nghe nói rượu ở đây rất đắt?"

"Tiền nào của nấy, còn lại những thứ này đã đủ để Hải ca nở mày nở mặt rồi."

Nhân viên phục vụ mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóng: "Viễn ca nói các huynh đệ kiếm tiền mồ hôi nước mắt, chúng ta không được lấy thêm."

"Hồ Điệp ca hào phóng."

Văn Thiên Hải cảm động.

Từ mấy năm trước hắn đã biết đến sự oai phong của Tiểu Hồng Bào lão đại Thiên Đô. Mặc dù mấy năm nay tập đoàn Cẩm Tú vô cùng khiêm tốn, nhưng hôm nay từ biểu hiện của một nhân viên phục vụ có thể thấy cảnh giới của người ta đã bỏ xa mình.

Mã Đại Mao nãy giờ luôn nghển cổ xem tình hình trên sân khấu lộ vẻ hâm mộ. Hắn nằm mơ cũng gọi tên ZT, từng thề nếu có ngày phất lên hắn nhất định phải gọi loại rượu đắt nhất.

"Đừng nhìn nữa, hiện tại thần tiên các lộ vẫn chưa đến nhiều, trò hay chưa mở màn đâu." Quải Tứ vỗ vai Mã Đại Mao: "Nhưng tin tức có người hô tên chắc chắn sẽ truyền đi rất nhanh. Các đại ca cảm thấy đủ tư cách ngồi phòng vip và kết thiện duyên thì sẽ kéo nhau tới. Lúc đó ngươi sẽ biết thế nào là ngầu."

Quả thật tin tức truyền đi rất nhanh.

Đại Bằng chỉ cách quán bar ZT ba đèn xanh đèn đỏ cũng nhận được tin.

Sau khi cúp máy, hắn nhếch miệng, xoay người nhìn bốn năm đồng bọn bên trong xe: "Có người hô tên ở quán bar ZT, tối nay có không ít người đang trên đường tới, ý của Phong Điền ca là muốn chúng ta chờ thêm một lát."

A Khánh da đen vừa vuốt ve khẩu súng săn trong tay vừa tiếp lời: "Dọn địa bàn của Tiểu Hồng Bào trước mặt nhiều người như vậy, ngươi nói xem tên kia có phát điên không?"

"Điên thì sao nào? Hắn có mạnh đến mấy cũng chỉ là con người có một cái đầu, không phải thần tiên. Lão tử bắn một phát thì hắn cũng chết nhăn răng."

Đại Bằng dửng dưng: "Đến Thiên Đô lâu như vậy ta chưa từng thấy Tiểu Hồng Bào lộ diện. Ta thấy nhiều lão đại thổi phồng hình tượng lắm rồi. Giống như Lý lão đại ở Phật thành gì đó, chẳng phải lúc đó hắn cũng được mọi người tâng bốc là một tay che trời sao?"

Câu nói này khiến mấy đồng bọn bật cười ha hả.

Bọn hắn đều là sói Tây Bắc, vài năm trước mấy đại ca Phật thành đánh nhau túi bụi vì lợi ích, bọn hắn nhận tiền làm lính đánh thuê.

Ban đầu bọn hắn còn bồn chồn lo lắng, kết quả là sau khi động đến súng, mấy nhân vật lợi hại trong mắt bọn hắn lập tức sợ vỡ mật, khóc lóc quỳ xuống xin tha. Cảnh tượng ấy khiến mấy người đưa mắt nhìn nhau.

Cuối cùng Đại Bằng thật sự không nhìn nổi nữa, nổ một phát súng mới kết thúc màn cầu xin của đối phương.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người đến quán bar ZT càng lúc càng nhiều, Mã Đại Mao nhìn thấy rất nhiều nhân vật hung ác chỉ có trong truyền thuyết lần lượt đi vào phòng vip.

Tiểu Lại lăn lộn ở cung văn hóa, hai tên hung ác Trần Hải Đông và Trần Hải Nhạc ở Tây Quan, Tiểu Lý ca đường Thanh Lương...

"Ngươi nói xem Lý Phong Điền có tới không?"

Không biết vì sao Mã Đại Mao lại đột nhiên nghĩ đến vị đại ca nổi tiếng nhất Thiên Đô trong mấy năm gần đây. Hắn không nhịn được lên tiếng. Quải Tứ chấn động thấy rõ, sau đó đáp lời.

"Không đâu."

Quải Tứ nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Hình như Lý điên và Tiểu Hồng Bào không cùng đường, xưa nay bọn hắn vẫn luôn duy trì trạng thái nước sông không phạm nước giếng. Ta đoán Lý điên sẽ không tới đâu. Cho dù Lý điên tới đây cũng không ủng hộ địa bàn của Tiểu Hồng Bào."

Quải Tứ thuận miệng nói: "Đập quán còn có khả năng."

Hết chương 1852.
Bình Luận (0)
Comment