Tác giả của bức tranh này không nói về nguồn cảm hứng.
Mà Ngô Nhược Tình sau này được ca ngợi là họa sĩ tranh sơn dầu thế hệ mới, nhưng lúc này nàng chỉ là một nữ hài đi theo anh trai trải nghiệm xã hội mà thôi.
Cả đời nữ hài không quên được tượng cảnh tượng này...
Giới văn nghệ Hạ quốc có một đặc điểm, đó là nở hoa ở nước ngoài thì trong nước tỏa hương.
Một khi tác phẩm văn học nghệ thuật được quốc tế thừa nhận, tức thì ở trong nước sẽ có một đống người tâng bốc truyền bá. Dường như chỉ khi làm vậy mới có thể thỏa mãn cảm giác tự hào kỳ quái của mình.
Hiện tượng này có tên là Faust. Bức tranh Cảnh đêm tất nhiên cũng như vậy.
Sau này Tô Bình Nam cũng nhìn thấy bức tranh này trong một phòng trưng bày tranh nổi tiếng ở Nhật Bất Lạc, nam nhân dừng chân rất lâu trước bức tranh.
Lúc đó Tô Bình Nam đã là ông trùm quốc tế hô mưa gọi gió trong mắt tất cả mọi người, chủ nhân sưu tầm bức tranh tò mò hỏi đánh giá của Tô Bình Nam về bức tranh. Tô Bình Nam lắc đầu, trả lời rất thực tế: "Ta không hiểu mấy cái kết cấu và chi tiết trong miệng các ngươi, tuy nhiên ánh mắt của những người này khiến ta nghĩ đến dáng vẻ của rất nhiều người năm xưa."
"Bạn của ngài sao?"
Chủ nhân của bức tranh hiếm khi thấy nam nhân thâm trầm đáng sợ này bộc lộ vẻ cảm khái, vì vậy tò mò hỏi tiếp một câu.
"Ánh mắt của một thời đại."
Tô Bình Nam ung dung trả lời.
Nói về lịch sử phát triển của tam giáo cửu lưu Hạ quốc.
Nếu bỏ qua độ khôn khéo và tính chất phức tạp trong thủ đoạn, chỉ bàn đến sự bưu hãn và hung dữ, vậy thì có thể nói khoảng thời gian từ thập niên 90 đến đầu thế kỷ 21 là thời kỳ hung ác nhất.
Thời đại luôn tiến về phía trước. Theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật và xã hội, dân liều mạng điên cuồng cuối cùng rồi cũng biến mất.
Có thể nói khi Tô Bình Nam nói ra câu này, ánh mắt điên cuồng ấy đã không còn.
…
Cuộc đối đầu vẫn tiếp tục.
Cái chết của giám đốc A Việt khiến nhân viên an ninh Cẩm Tú có mặt ở đây cực kỳ khó chịu.
Tô Bình Nam không phải kẻ điên.
Bao nhiêu năm qua quán bar ZT vững như núi Thái Sơn, lại thêm khoảng thời gian này khá đặc biệt, cho nên tập đoàn Cẩm Tú không cho phép sử dụng các đồ vật nguy hiểm như súng ống.
Vì thế, mặc dù nhân viên an ninh của quán bar chiếm ưu thế về số lượng, nhưng hỏa lực hoàn toàn bị áp chế.
Đại Bằng cười càng trắng trợn. Hắn nhìn Trương Lỗi mặc áo thêu rồng trên cổ, ngoắc ngón tay.
Trương Lỗi hít một hơi, chậm rãi đi tới.
"Ta xem nào, chỉ hai người các ngươi có cái logo lòe loẹt này. Ta hỏi ngươi một một vấn đề, Hồ Điệp có ở đây không?"
Đại Bằng nói.
Trương Lỗi nhìn chòng chọc vào đối phương: "Đại Bằng, chuyện hôm nay chúng ta không để yên đâu."
"Được, các ngươi xương cứng đấy."
Đại Bằng lắc lư khẩu súng trong tay nhưng không tiếp tục nổ súng. Câu này của hắn không có ý châm chọc mỉa mai, mà giọng điệu ẩn chứa sự kính nể.
Sói Tây Bắc giỏi đánh nhau và dám đánh nhau, ánh mắt tuyệt đối không kém. Đại Bằng nhìn ra được người này không bị đám bọn hắn hùa họa, hắn cảm thấy mới lạ.
"Nhưng ta ghét nhất là kẻ xương cứng. Thế này nhé, ta cho ngươi một cơ hội."
Đại Bằng vừa nói vừa chĩa súng vào trán Trương Lỗi: "Nói cho ta biết Hồ Điệp đang ở đâu thì ta không giết ngươi."
"Ta đếm đến ba nhất định sẽ nổ súng."
Đại Bằng cười gằn: "Giết một tên và giết hai tên chẳng có gì khác biệt. Đừng tưởng ta nói đùa."
Trương Lỗi biết đối phương không nói đùa.
Hắn là người cũ đi theo Tô Bình Nam từ Ô thành lập nghiệp đến nay, mấy năm nay đã kết hôn và có con. Tô Bình Nam vẫn luôn quan tâm săn sóc những thuộc hạ lâu năm đã lập gia đình, có ràng buộc, vì vậy hắn mới được điều đến làm bảo vệ quán bar.
Cho tới nay, Trương Lỗi luôn cho rằng mình không sợ chết. Nhưng khi nòng súng chĩa vào trán hắn, mồ hôi vẫn rịn ra một cách mất kiểm soát.
"Một, hai, ba." Đại Bằng vừa thốt ra chữ cuối cùng, Trương Lỗi nhìn thấy cánh tay của đối phương nổi gân xanh. Dễ nhận thấy nếu hắn không trả lời, một giây sau đối phương sẽ bóp cò ngay lập tức!
"Ta không biết."
Khoảnh khắc ấy, hình ảnh cô con gái đáng yêu và người vợ xinh đẹp hiện ra trong đầu Trương Lỗi, ma xui quỷ khiến hắn mở miệng.
Câu này vừa thốt ra, sắc mặt hắn trắng bệch.
Trong thời khắc sinh tử hắn đã lựa chọn đáp án sai lầm nhất! Nhất thời hắn có cảm giác đứng không vững.
Hắn hiểu hơn ai hết Tô Bình Nam tức giận sẽ đáng sợ cỡ nào. Hôm nay mình nói ra câu này đã hoàn toàn hủy hết tất cả những gì hắn có trong tập đoàn Cẩm Tú!
Phản ứng đầu tiên của hắn là dù mình bị đánh chết cũng phải lấy lại thể diện, nếu không mình sẽ sống không bằng chết!
Nhưng Đại Bằng không cho Trương Lỗi cơ hội...
"Nói với Tiểu Hồng Bào và Hồ Điệp, sau này đừng treo biển hiệu quán bar ZT nữa, hôm nay lão tử đập vỡ rồi."
Đại Bằng vừa cười điên cuồng vừa lùi về sau, mấy con sói Tây Bắc còn lại đồng loạt bóp cò súng bắn biển hiệu trên quầy bar. Theo tiếng súng chát chúa vang lên, đèn nê ông được làm bằng thủy tinh bị bắn vỡ nát!
Mấy người vừa nổ súng vừa rút lui rất nhanh. Sau đó, một chiếc xe van màu trắng gầm rú dừng trước cửa quán bar. Trước khi lên xe, Đại Bằng còn không quên vẫy tay với mọi người, phô bày sự ngông cuồng của hắn.
Tiếng động cơ vang ầm ầm, mấy người Đại Bằng biến mất trong bóng đêm. Phải công nhận là mấy con sói Tây Bắc này làm việc rất đẹp!
Bọn hắn rất điên cuồng, nhưng không phải kẻ ngu. Từ lúc vào cửa đến lúc rút lui, bọn hắn khống chế thời gian vô cùng chính xác.