Thấy mọi người yên lặng gật đầu, Thường Hân Hân cũng gật đầu như chim mổ thóc, nhưng trong lòng nữ hài không khỏi có một nghi vấn.
“Những người này thật sự ngoan ngoãn như vậy sao?”
Nên biết rằng đã có người chết, tại sao cái gì cũng không nói? Lúc này nữ hài cảm thấy lời nói của Lục Viễn căn bản không có tác dụng gì.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hành động của Lục Viễn đã trả lời cho Thường Hân Hân.
“Trương Lỗi?”
Lục Viễn ngoắc ngón tay với Trương Lỗi sắc mặt trắng bệch. Dưới ánh đèn, tất cả mọi người đều nhìn thấy trán của Trương Lỗi rịn mồ hôi rất nhiều.
“Có gì giải thích hay không?”
Lục Viễn hỏi.
Trương Lỗi lắc đầu.
“Ngươi là người đi theo Hồng Bào ca sớm nhất.”
Lục Viễn thở dài: “Ngươi có một gia đình và một công việc, con cái cũng đang học tiểu học ở Cẩm Tú, đúng không? Ngươi có nghĩ ngươi đã làm mất mặt Hồng Bào ca hay không?”
Lục Viễn nói một câu, sắc mặt của Trương Lỗi lại khó coi một phần. Đến cuối cùng, cơ thể Trương Lỗi không ngừng run lên, hiển nhiên hắn đang cực kỳ sợ hãi.
Bộp!
Lục Viễn càng lúc càng tức giận, dùng một cú đá đá Trương Lỗi bay ra ngoài. Điều này khiến cho Thường Hân Hân đang cúi đầu như chim cút sững sờ.
Nàng chưa bao giờ thấy đôi chân của con người có sức mạnh lớn như vậy! Vừa rồi, nàng thề nàng tận mắt nhìn thấy hai chân của Trương Lỗi hoàn toàn rời khỏi mặt đất.
Trương Lỗi ngã xuống đất chật vật bò lên, sau đó im lặng bước đến. Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, hắn bay ra ngoài lần nữa.
Lần này rõ ràng hắn không may mắn như lần trước, cả người đụng phải một mặt bàn bằng đá hoa cương, góc nhọn khiến hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Quá đau.
Chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt thôi cũng khiến rất nhiều người cơ mặt giật giật.
“Đến đây.”
Vẻ mặt Lục Viễn vẫn lạnh lùng như dao. Nam nhân ngoắc ngón tay về phía Trương Lỗi đang thở hổn hển trên mặt đất.
Bịch!
Trương Lỗi một lần nữa bay ra ngoài. Lần này, thời gian hắn đứng lên lâu hơn. Thường Hân Hân ở một bên nhìn thấy lỗ tai Trương Lỗi bắt đầu chảy máu.
“Đến đây.”
Lục Viễn lại một lần nữa ngoắc ngón tay. Sau một giây, Trương Lỗi lại bị đá bay ra ngoài. Bộ muốn đánh chết người sao?
Thường Hân Hân nhìn vẻ mặt đương nhiên của những người chung quanh, nàng đột nhiên cảm thấy bạo lực và mặt tối mà nàng nhìn thấy trước kia hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Quán bar yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có âm thanh Lục Viễn đá vào người Trương Lỗi mà thôi.
Âm thanh nặng nề, ngột ngạt khiến người ta sợ hãi.
Thường Hân Hân và những người trẻ tuổi chơi nhạc không dám nhìn lên.
Thậm chí nữ hài không hiểu tại sao Trương Lỗi không giả vờ bất tỉnh mà lần nào cũng khó khăn đứng dậy.
Chiếc khăn trải bàn màu be ban đầu bị máu bắn ra nhuộm đỏ, trông thật đáng sợ.
Cuối cùng, Trương Lỗi gần như mất đi hình dạng con người. Mỗi khi hắn bước một bước, máu lại chảy ra từ ống quần khiến Thường Hân Hân có mẹ là bác sĩ biết được trạng thái của đối phương.
Tiểu ra máu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, người này nhất định sẽ bị đánh chết.
“Ngươi không thể đánh nữa, ngươi sẽ đánh chết hắn mất, giám đốc Lục.”
Một số người sinh ra đã ngu ngốc vì bọn hắn không thể vượt qua ngưỡng cửa trong trái tim mình.
Vì vậy không ai nghĩ rằng Thường Hân Hân sẽ đột nhiên nói ra một câu như vậy. Khi nữ hài vừa mới thốt xong, nàng nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình như nhìn thấy ma. Nàng lập tức hiểu ra điều mình vừa nói!
Lục Viễn chậm rãi quay đầu, nhìn gương mặt trắng bệch của nữ hài.
“Làm sai đương nhiên là phải phạt.”
Lục Viễn lạnh lùng liếc nhìn nữ hài một cái, cũng không khiển trách, ngược lại tiếp tục mặt không thay đổi nói với Trương Lỗi đang bò tới: “Ngươi nói đi, vì sao ta lại đánh ngươi?”
“Bởi vì ta sai.”
Lục Viễn là người có thể luyện quyền với Tô Bình Nam mỗi ngày, cho nên lực chân của hắn đủ mạnh. Trương Lỗi bị đá mấy cú, hắn cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình như muốn bể nát.
Nam nhân thở hổn hển trả lời: “Ta làm mất thể diện mà Cẩm Tú vất vả lắm mới có được. Ta đáng đánh.”
“Sai thì phải nhận, bị đánh thì phải đứng thẳng.”
Lục Viễn nói. Biểu hiện của đối phương khiến thái độ của hắn mềm đi rất nhiều: “Đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến. Ngươi lui một bước thì không sao, nhưng chúng ta vì thế mà phải trả một cái giá không cách nào tưởng tượng.”
Dứt lời, Lục Viễn lại tiếp tục ngoắc ngón tay với Trương Lỗi: “Là nam nhân, ngươi đứng lên cho ta.”
Thường Hân Hân cắn chặt môi không thể hiểu được suy nghĩ của những nam nhân này, nhưng nàng biết nếu cứ bị đánh như vậy, phó quản lý Trương Lỗi sẽ bị đánh chết.
Đôi môi của nữ hài khẽ mấp máy. Trong lúc nàng đang định lên tiếng, A Cường ở một bên đã cản nàng lại.
A Cường lắc đầu chậm rãi nhưng kiên quyết, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Ngươi đừng quá ngây thơ. Mặc dù quản lý Trương có con rồng trên cổ áo, nhưng hôm nay, cho dù hắn bị đánh chết, ngược lại đối với hắn là chuyện tốt. Ngươi là người ngoài, ngươi không biết Hồng Bào ca đáng sợ đến cỡ nào.”
Gương mặt trẻ trung của A Cường hiện lên sự trưởng thành và lõi đời.
Hồng Bào ca.
Lại là cái tên này.
Thường Hân Hân đã nghe thấy cái tên này nhiều lần kể từ khi nàng đến Thiên Nam. Mỗi khi mọi người nhắc đến cái tên này, bọn hắn không thể không hạ giọng xuống, như thể bị thứ gì đó chặn lại.
Người này thật sự đáng sợ sao? Còn đáng sợ hơn giám đốc Lục? Bây giờ trong mắt nữ hài, Lục Viễn trưởng thành quyến rũ ban đầu đã bị đánh đồng với ác quỷ.
Nàng không thể tưởng tượng còn có một tồn tại đáng sợ hơn ác quỷ.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh của quán bar khiến Lục Viễn ngừng đánh Trương Lỗi.
“Nam ca.”
Lục Viễn nhìn thấy số điện thoại quen thuộc liền nhanh chóng kết nối, tuy rằng giọng hắn rất nhỏ, nhưng hắn không biết rằng giọng điệu biểu cảm của hắn lại khiến người khác lập tức hiểu ra người đầu dây bên kia là ai.
Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam