Vị trí càng cao, có mấy lời không thể nói bậy, bàn bậy.
Ở đâu có người, ở đó có giang hồ.
Bất luận ngươi ở đâu, chỉ cần ngươi là người, thì sẽ có đấu tranh. Ông chủ Chu cũng đã chủ trì một loạt các cuộc cải cách trong những năm qua. Cải cách sẽ động vào miếng bánh lợi ích của thế lực cũ. Làm sao hắn không biết hậu quả khi mình nói ra câu này.
Một khi hắn nói ra, hắn không còn bất kỳ đường lui nào.
Không có đường lui tức là ông chủ Chu đã đập nồi dìm thuyền. Nói cách khác, hắn đã động sát tâm trong quá trình này.
Cản đường, giết không tha.
Đã có tiền lệ.
Chu trưởng lão đã động dao với hệ thống tài chính, hơn nữa càng quyết đoán trong cải cách thuế vụ. Trong quá trình này, biết bao nhiêu nhân vật có thế lực bị rơi đài.
Hiện tại, hắn rốt cuộc đã chạm vào vấn đề lớn của doanh nghiệp nhà nước mà mọi người không thể tránh khỏi.
“Việc xây dựng lặp đi lặp lại, xây dựng mù quáng và mở rộng nhân sự là những vấn đề lớn nhất mà chúng ta phải đối mặt.”
Bàn tay phải của ông chủ Chu lần lượt duỗi ra ba ngón tay: “Điểm đầu tiên không gì khác hơn là vấn đề phối hợp, điều này cho thấy một số lãnh đạo của các bộ và ủy ban có liên quan không thể thoát khỏi trách nhiệm!”
“Nguyên nhân chính của điểm thứ hai là do một số người ở địa phương ham hố thành tích, vì mấy báo cáo đẹp mắt mà không quan tâm đến chết sống của người khác, lãng phí rất nhiều tài lực vật lực nhưng khi làm thì chẳng ra làm sao…”
Sau khi ông chủ Chu nói về hai điểm đầu tiên, mọi người đều im lặng.
Một là sợ hãi, hai là ngây người trước lời phê bình thẳng thắn của ông chủ Chu. Ông chủ Chu không phải người bình thường, hắn lôi hết tất cả các nhân vật lãnh đạo cấp cao ra mắng một lượt.
Điều này cực kỳ hiếm thấy.
Trước hắn, hầu như không có người nào đến địa vị này lại thẳng thắn như vậy. Ở Hạ quốc, văn hóa quan trường năm nghìn năm luôn chú trọng giết người với nụ cười trên môi.
Không có thời gian để mọi người kinh ngạc, ông chủ Chu nhắc đến điểm thứ ba: “Người dư thừa quá nhiều, thường xuyên đổ lỗi cho nhau.”
Dưới sân khấu, Tô Bình Nam là người đầu tiên vỗ tay. Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường. Điều này làm cho hắn trở nên nổi bật.
Ông chủ Chu nhìn Tô Bình Nam thật sâu, ánh mắt đầy thâm ý.
Ngay cả ông chủ Chủ cũng không nhịn được nhìn Tô Bình Nam thêm một chút. Như vậy, ánh mắt khác nhìn hắn sẽ nhiều đến cỡ nào.
Tô Bình Nam vẫn bình thản, chỉ nghiêm túc vỗ tay. Hắn thật lòng vỗ tay cho vị lão nhân trên đài.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.
Tô Bình Nam đương nhiên hiểu đạo lý này, nhưng hắn vẫn làm như vậy. Kết hợp với ký ức ở thời không khác, hắn biết rõ mình đã chứng kiến lịch sử.
Nói trắng ra doanh nghiệp nhà nước là tài sản của đất nước. Để động đến mảng này cần sự quyết tâm và kiên trì rất lớn.
Cuối những năm 90, tình hình doanh nghiệp nhà nước vốn đã rung chuyển, có thể nói đã đến lúc phải thay đổi, nhưng trách nhiệm này quá lớn, ai sẽ gánh?
Điều này đòi hỏi phải đối mặt với những lời buộc tội và sự phản công điên cuồng của những kẻ có quyền lợi, loại áp lực đó sẽ khiến bất cứ ai cũng phải run sợ.
Không ai dám.
Lúc này nhất định phải có người có dũng khí phi thường dẫn dắt trận chiến. Và ông chủ Chu đã đứng dậy.
Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm.
Tô Bình Nam kiêu ngạo nói với lòng mình rằng hắn nhất định phải lớn tiếng khen vị lão nhân này. Cho nên hắn là người đầu tiên ra mặt.
Cho dù đối mặt với bất kỳ mưa gió nào, Tô Bình Nam cũng không cảm thấy hối hận. Bởi vì đáng giá, cho nên hắn mới dám!
“Rất cảm ơn tiếng vỗ tay của các ngươi. Lần cải cách này rất cấp bách.”
Ông chủ Chu vẫn nói ra câu nói nổi tiếng nhất của mình ở thời không khác.
“Cho dù phía trước có vực thẳm hay bãi mìn, ta sẽ không bao giờ nhìn lại, dũng cảm tiến lên, nỗ lực hết mình, chết mới dừng tay.”
Tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa.
…
Cùng một thời gian.
Cuối cùng, Cao Tiểu Cầm phải gật đầu.
Nhưng nữ nhân đưa ra câu hỏi của mình: “Ta có thể giúp ngươi làm cầu nối với Lục Viễn nhưng ngươi dựa vào cái gì để gây ấn tượng với hắn?”
Cao Tiểu Cầm lắc đầu: “Ngươi không hiểu Tô Bình Nam đâu. Người này còn đáng sợ hơn ngươi nghĩ gấp trăm lần. Bảo người như vậy đối đầu với tên tổ tông kia, ngươi dựa vào cái gì?”
“Mỗi người đều có bí mật của mình.”
Đoàn Ỷ Hồng nở nụ cười chân thành: “Cảm ơn ngươi.”
…
Ngoại trừ Lục Viễn và Kỳ Đồng Ủy, không ai biết bọn hắn đã nói cái gì.
Khi Lục Viễn muốn rời đi, Kỳ Đồng Ủy do dự vài giây, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Giám đốc Lục, xin hãy cẩn thận, có người xấu hổ vì tình bạn với Cẩm Tú.”
Kỳ Đồng Ủy không nói thêm câu nào. Hắn tin rằng dựa vào năng lực tình báo khiến người ta phải run sợ của tập đoàn Cẩm Tú, Lục Viễn sẽ hiểu được hắn đang nói cái gì.
“Chúng ta có thể cho hắn tất cả, thì cũng có thể lấy về gấp đôi.”
Lục Viễn trả lời đầy thâm ý.
Kỳ Đồng Ủy không tiện ra mặt, tất nhiên do Cao Tiểu Cầm đưa tiễn Lục Viễn. Khi đến cửa, nữ nhân nhỏ giọng nói: “Giám đốc Lục, ta có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”
Lục Viễn dừng bước.
Tập đoàn Cẩm Tú luôn dành đủ sự quan tâm cho Cao Tiểu Cầm. Dù sao Tô Bình Nam đã đầu tư khá nhiều trên người Kỳ Đồng Ủy, mà nữ nhân này chính là đòn sát thủ lớn nhất để kiềm chế đối phương.
Vì nguyên nhân này, biểu hiện của Lục Viễn vô cùng khách sáo: “Ngươi quá khách sáo rồi. Chỉ cần ta có thể giúp được, ngươi cứ nói.”
“Ta có một người chị em, chính là người mà Tô tổng đã giúp đỡ. Nàng muốn mời giám đốc Lục uống trà, trò chuyện một số việc.”
Bởi vì Cao Tiểu Cầm cảm thấy áy náy với Hồng tỷ, cho nên biểu hiện của nàng rất chân thành: “Chuyện này xem như ta nợ giám đốc Lục một ân tình. Nếu nàng có chỗ nào nói chuyện không phải, Tiểu Cầm ta sẽ nhận lỗi với ngươi.”
Lục Viễn gật đầu.
Nam nhân không biết chính vì cái gật đầu của hắn đã kéo lên tấm màn chém giết giữa hai con cự thú.