“Quảng thành?”
Lục Viễn tiếp tục đặt câu hỏi: “Tại sao ngươi liên lạc với ta? Còn nữa, Thường lão đầu chẳng có liên quan gì đến ngươi, ngay cả bà chủ Ngô cũng thế. Vì sao ngươi lại đối phó bọn hắn?”
“Ta là Hồng tỷ ở Quảng thành.”
Khi Đoàn Ỷ Hồng nói những lời này, nàng ưỡn thẳng người: “Về phần tại sao ta lại muốn đối phó bọn hắn? Bởi vì ta muốn giúp Cẩm Tú làm việc, hoặc có thể nói ta muốn nhờ Tô tiên sinh giúp đỡ.”
Nữ nhân không dám nói dối.
Dưới cái nhìn của nàng, đám người của tập đoàn Cẩm Tú chẳng những hung ác như sói mà còn xảo trá như hồ ly. Cho nên, bất cứ một lời nói dối nào của nàng chỉ sợ đều không gạt được đối phương.
Chân thành mới có được cơ hội.
“Ngươi muốn báo thù?”
Lục Viễn nheo mắt. Hắn đương nhiên biết rõ quá khứ của nữ nhân. Cho nên, vừa nghe xong hắn đã đoán được tâm tư của Hồng tỷ: “Tổ tông Hàng Châu?”
“Đúng.”
Khi Lục Viễn nói ra biệt danh của ông chủ Thẩm mà không hề có chút biểu cảm nào, điều này khiến cho Hồng tỷ tràn trề hy vọng. Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nữ nhân nhìn thấy có người nói ra biệt danh của ông chủ Thẩm mà không hề e ngại.
“Xin lỗi, chuyện này không thể giúp được.”
Lục Viễn ném tư liệu lại cho Hồng tỷ: “Tô tổng sẽ không vì ngươi mà làm to chuyện. Lợi thế này không đủ.”
“Coi như ta từ bỏ phần tài liệu này. Ngươi có thể giúp ta gặp Tiểu Hồng Bào một lần không?”
Dưới tình thế cấp bách, Hồng tỷ ngăn trước mặt Lục Viễn, giọng điệu lo sợ: “Ta rất hữu dụng. Bất luận phương Bắc hay phương Nam, ta đều chen vào được. Còn nữa, Quảng Đông, Đài Loan hay Thịnh Kinh, ta đều có thể cài chị em vào.”
Giọng điệu nữ nhân cầu khẩn: “Giám đốc Lục, Tô tổng biết rõ khống chế những người đó sẽ có được lợi nhuận lớn đến cỡ nào. Hơn nữa, Tô tổng biết rất rõ lực khống chế của Cẩm Tú sẽ lớn đến mức nào nếu có trợ giúp.”
Nhìn Lục Viễn không nói câu nào, giọng điệu của Hồng tỷ trở nên bình tĩnh lại.
Nàng khom người.
“Hãy cho ta một cơ hội, chỉ một lần thôi.”
…
Lục Viễn cầm phần tài liệu kia rời đi.
Trước khi đi, Lục Viễn để lại một câu: “Ngày mai Tô tổng sẽ trở về trước 9h, ta sẽ sắp xếp cho ngươi gặp hắn. Về phần có được như ngươi mong muốn hay không thì ta không dám hứa chắc.”
“Cảm ơn.”
Hồng tỷ nhìn theo bóng lưng của Lục Viễn, lên tiếng.
“Ngươi nhớ chuẩn bị kỹ càng mọi thứ. Lão đại không dễ nói chuyện như ta đâu.”
Lục Viễn không dừng bước.
Biểu hiện của Hồng tỷ dần dần bình tĩnh lại.
Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam, một kiêu hùng đi lên từ tầng lớp nông thôn. Có thể vì hoàn cảnh xuất thân như vậy, nam nhân có dã tâm đó mới thấy được giá trị của nàng.
Nữ nhân lẩm bẩm.
Nàng tin tưởng kiêu hùng đó sẽ không từ chối điều kiện của nàng. Nói ra cũng lạ! Lòng tin này không phải đến từ thứ nàng có, mà là phán đoán của nàng về dã tâm của Tô Bình Nam.
Hồng tỷ rất biết nhìn nam nhân. Mặc dù nàng chưa từng gặp Tô Bình Nam, nhưng thông qua một loạt hành động của Cẩm Tú mà phân tích, nàng phát hiện dã tâm của nam nhân thật sự đáng sợ.
Khi toàn bộ phạm vi cấp cao Hạ quốc bày ra trước mặt hắn, hắn sẽ chọn như thế nào?
Kết quả không cần nói cũng biết.
Về phần đám Bạch Tướng Nhân và Giá Thế Đường? Bọn hắn hung ác hay Tô Bình Nam hung ác?
…
Đoàn Ỷ Hồng đang chờ, mà Tô Bình Nam cũng đang chờ.
Nam nhân sốt ruột từ Cảng thành trở về Thịnh Kinh chẳng qua là vì Mạnh đại tiểu thư thông báo có một người mà hắn không thể từ chối muốn gặp hắn.
Nhưng đây đã là ngày thứ ba.
Đối phương vẫn không có động tĩnh.
Điều này rất phù hợp với phong cách làm việc của đại nhân vật tầng cao nhất Hạ quốc. Tô Bình Nam biết rất rõ đối phương đang quan sát hết thảy những gì hắn làm trong mấy ngày qua.
Đây không phải thời đại Internet thôn tính toàn cầu trong tương lai, nhiều bố cục ở nước ngoài của tập đoàn Cẩm Tú và vốn chủ sở hữu của bọn hắn phức tạp đến mức ngay cả chó săn của Phố Wall cũng phải mất một năm hoặc lâu hơn mới lần ra được.
Dựa vào những nhân sĩ tài chính của Hạ quốc hiện tại?
Tô Bình Nam khinh thường.
Nhưng hắn cảm thấy ba ngày qua rất đáng giá. Từng chi tiết nhỏ của hội nghị thể hiện rất nhiều vấn đề.
Hiện tại hội nghị đã kết thúc.
Không giống những người khác, Tô Bình Nam có ký ức của thời không khác. Hắn hiểu khúc dạo đầu của hội nghị này mở ra điều gì.
Thủy triều sa thải.
Trong hai năm qua, nhiều doanh nghiệp nhà nước đã thực sự bắt đầu phá sản và tái cơ cấu. Lấy Thiên Nam làm ví dụ, tập đoàn Cẩm Tú đã mua lại rất nhiều tài sản của nhà nước.
Tuy nhiên, tình trạng hỗn loạn thất thoát tài sản nhà nước vẫn luôn tồn tại, điều này gây ra lực cản lớn đối với việc cải tổ nhiều doanh nghiệp đã thành lập ở các nơi, quy mô không thể tăng lên. Hiện tại, rốt cuộc cũng có tráng sĩ chặt tay, ông chủ Chu quyết định móc xuống miếng thịt thối này.
“Tô Bình Nam tiên sinh.”
Ngay khi nam nhân đứng dậy và chuẩn bị rời đi, nam nhân trung niên phụ trách châm trà sau lưng ông chủ Chu bước đến trước mặt hắn ngay trước mặt tất cả mọi người.
“Là ta.”
Tô Bình Nam gật đầu.
“Ông chủ Chu muốn nói chuyện với ngươi một chút, không biết Tô tổng có thời gian hay không? Nếu có thể, ông chủ Chu muốn mời ngươi ăn một bữa cơm, có xe đang chờ sẵn bên ngoài.”
Nam nhân khách sáo hỏi thăm.
Tô Bình Nam ngạc nhiên.
Hắn không kinh ngạc việc ông chủ Chu muốn gặp hắn. Dù sao Mạnh đại tiểu thư đã sớm thông báo cho Tô Bình Nam chuyện này. Điều làm cho hắn kinh ngạc là thời gian và phương thức gặp mặt.
Mọi người ở hội trường còn chưa đi hết. Dùng phương thức như vậy chẳng khác nào công bố cho mọi người thấy sự tán thưởng trực tiếp của ông chủ Chu dành cho Tô Bình Nam. Dựa theo trí tuệ chính trị của người Hạ quốc, có chỗ dựa là ông chủ Chu, có thể nói tập đoàn Cẩm Tú đã có một cảng tránh gió bên ngoài.