Tô Bình Nam không cho Lý Phong Điền quá nhiều thời gian suy nghĩ, tiếp tục nói: “Mục đích của ngươi không phải đến lấy tiền đúng không? Ngươi muốn giết ta?”
“Tại sao lại nói như vậy?”
Lý Phong Điền cuối cùng cũng lên tiếng.
“Bắt đầu từ lúc chúng ta gặp nhau, hầu hết thời gian ánh mắt của ngươi luôn đặt lên người ta. Một nghìn vạn nằm trong hai chiếc túi du lịch, nhưng ngươi chỉ liếc nhìn trong vài giây, ta nói đúng không?"
Lý Phong Điền cười lớn, làm hắn càng lộ ra thêm vể hung dữ khủng bố: “Nói trúng rồi. Nhưng số tiền này ta cũng muốn có, mà ngươi ta cũng muốn giết.”
Người Thiên Đô rất dũng mãnh, những năm gần đây cuộc chiến giữa những người bình thường thông thường chỉ là vung nắm đấm vào nhau. Nhưng nói ra cũng thật kỳ lạ, sự việc của hai người hung ác nhất trong giới giang hồ tại Thiên Đô này lại có chút khác biệt.
Hai người giống như bạn cũ trò chuyện về cuộc sống gia đình thường ngày.
“Ta đến đây cũng là vì muốn giết ngươi.”
Tô Bình Nam ném điếu xì gà trong tay xuống đất, dùng chân chậm rãi dập lửa: "Lý do ta giết ngươi là vì ngươi đã động vào người nhà của ta, nhưng ta muốn biết tại sao ngươi lại muốn giết ta."
Lý Phong Điền nghiêng đầu, tựa như đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, vài giây sau hắn đưa ra một đáp án mà người bình thường không thể hiểu nổi...
“Chính là vì ngươi làm cho ta cảm thấy không vui. Giết chết ngươi, ta sẽ cảm thấy rất vui, ngủ cũng sẽ ngon hơn chút.”
Lý Phong Điền thành thật trả lời.
Hắn thực sự không nói dối. Kể từ khi trưởng thành, Lý Phong Điền chính là một kẻ hoàn toàn lập dị trong mắt người khác. Đối với pháp luật hắn không hề có chút tôn trọng nào, đối với sinh mạng hắn cũng cực kỳ xem nhẹ.
Nhưng không thể phủ nhận rằng tên điên này vẫn là một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ, không ai có thể đè lên đầu hắn, mà cũng không ai dám đè lên đầu hắn.
Trong bộ não kỳ cục và cằn cỗi của Lý Phong Điền, hắn vẫn luôn cảm thấy suy nghĩ của mình là cực kỳ đúng.
Cho đến khi hắn gặp phải Tô Bình Nam.
Trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới chỉ với ba từ Tiểu Hồng Bào đã có thể liên tục tạo áp lực lên đầu hắn, khiến hắn cảm thấy rất không thỏa mái.
Không thoải mái, vậy thì phải giết. Giết chết rồi, tự nhiên sẽ thoải mái. Điều này là phi lý trong suy nghĩ của người khác, nhưng lại là điều hiển nhiên đối với Lý Phong Điền.
“Ngươi thực sự không biết ngươi ở trước mặt ta đáng thương và yếu đuối như thế nào đâu.”
Tô Bình Nam đã rất lâu không có cảm giác này, dã tính sôi sục trong máu khiến hắn cảm nhận được sự thoải mái đã lâu không có.
“Ngươi giết được ta, số tiền này ngươi mang đi du ngoạn khắp thế giới. Thiên Nam, thậm chí là Hạ quốc sẽ vĩnh viễn lưu truyền truyền thuyết của Lý Phong Điền ngươi.”
Nam nhân nheo mắt nhìn vào cánh tay phải của Lý Phong Điền vẫn luôn đặt trong túi áo khoác, mở miệng: “Nhưng nếu như ta giết ngươi, vậy thì không phải trước đó ngươi nên nói cho ta biết Tô Chấn Đông đang ở đâu sao?”
“Tầng hai, nhà số ba, khu dân cư gần nhà hỏa táng Hồng Đạt, ngoại ô phía Bắc.”
Lý Phong Điền suy nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời: “Khi ta đến đây, vì hắn quá ồn ào nên ta đã cho hắn một dao, không biết đã chết chưa.”
Tô Bình Nam gật đầu.
Chính vào lúc này, Lý Phong Điền động thủ.
Tay phải để trong túi áo khoác của hắn đang cầm một khẩu súng săn đã cưa ngắn nòng.
Trong bóng tối ánh lửa lóe lên cùng với tiếng nổ lớn, bắn ra vô số mảnh sắt bay về phía đối phương...
Đây là cuộc chiến giữa những nam nhân đều có bản năng như dã thú.
Với kinh nghiệm giang hồ của mình, khi Lý Phong Điền vừa giơ tay lên, Tô Bình Nam đã lập tức hành động.
Một giây trước khi Lý Phong Điền bóp cò, nam nhân giống như một con báo nhanh nhẹn sử dụng động tác lăn ngang tránh được phát súng ở cự ly gần.
Các mảnh đạn dày đặc bắn vào cánh cửa của chiếc xe địa hình Toyota, xuyên thủng biến nó thành một cái sàng.
Lý Phong Điền biểu cảm lạnh lùng, dường như hắn đã sớm dự đoán được Tô Bình Nam sẽ tránh được đòn này, không hề hoảng loạn mà bình tĩnh lui về phía sau một bước, nới rộng khoảng cách, hướng về phía bóng người đang nhào lộn của Tô Bình Nam tiếp tục bắn phát đạn thứ hai.
Tiếng súng tiếp tục vang lên.
Biểu cảm của Lý Phong Điền cuối cùng cũng thay đổi, bởi vì trong mắt hắn, tốc độ của Tô Bình Nam nhanh đến mức đó không còn là tốc độ của con người, tốc độ của đối phương làm cho phát bắn thứ hai đầy tự tin của hắn hoàn toàn bị trượt.
Tiểu Hồng Bào dù có núi vàng biển bạc nhưng vẫn duy trì được tốc độ và sức mạnh hơn người, tại khoảng khắc này Lý Phong Điền cuối cùng cũng hiểu được tại sao nam nhân này có thể thống trị được Thiên Đô ngư long hỗn tạp.
Lý Phong Điền ném súng đi.
Loại súng săn giống như súng ngắn này chỉ có thể bắn liên tiếp hai phát đạn, tốc độ của Tô Bình Nam đã nói cho Lý Phong Điền một sự thật.
Đó là hắn chắc chắn không có thời gian thay đạn!
Chỉ với một cú nhào lộn, Tô Bình Nam đã tiếp cận được Lý Phong Điền, tiếp đó nam nhân nhảy lên, cùng với tiếng gió rít bàn chân đã tung ra một cước, đá mạnh vào cổ của đối phương.
Lý Phong Điền ra tay muốn lấy mạng người, Tô Bình Nam cũng xuống tay rất tàn độc khiến người ta phải tim đập chân run. Với sức mạnh mà hiện tại khoa học không thể nào giải thích được, cú đá này của hắn nhất định sẽ đá gãy cổ Lý Phong Điền!
Bản năng của Lý Phong Điền đã giúp hắn sống sót. Khoảnh khắc hắn ném bỏ vũ khí đi, hắn đã dùng hai tay bảo vệ chắc các bộ phận quan trọng của mình.
“Bộp!”
Cơ thể của Lý Phong Điền giống như bị một chiếc xe tải đâm phải bay ra xa. Sức mạnh của Tô Bình Nam đến cả Kiều Lập Phu cũng không thể địch lại được, huống hồ là Lý Phong Điền chưa từng trải qua cuộc huấn luyện thực chiến nào!