“Ngồi đi.”
Hồng tỷ nhìn Tần Khanh đang có chút câu nệ, nói: “Một năm trước, Bảo muội đã giúp ngươi giải quyết tất cả khó khăn, còn hứa với ngươi nếu ngươi gia nhập nghề này sẽ cam đoan ngươi có thể kiếm được mười triệu tệ đúng không?”
“Vâng.”
Tần Khanh ngoan ngoãn ngồi xuống, thành thật trả lời.
“Bây giờ ngươi đến giúp ta, ta không lừa dối ngươi làm gì.”
Hồng tỷ hít một hơi thuốc lá dành cho nữ, sau đó mới nói tiếp: “Ta cam đoan ngươi có thể kiếm được hai mươi triệu, nhưng ngươi phải hiểu chuyện biết không?”
“Ta biết.”
Tần Khanh gật đầu: “Bảo Bảo tỷ đã dạy ta, xinh đẹp chỉ là cánh cửa, không có thủ đoạn và trí tuệ sẽ bị giẫm dưới chân, hơn nữa còn rất thảm.”
Nữ hài mới bước chân vào xã hội thậm chí còn run lên vì sợ hãi.
Hồng tỷ và Nhiếp Bảo Bảo mang đến cho nàng một cảm giác khác biệt. Nhiếp Bảo Bảo hào sảng, giống như gió xuân. Nhưng nữ nhân tên Hồng tỷ trước mặt lại cho nàng một cảm giác chỉ có hai chữ.
Âm trầm.
Nữ nhân này quá lạnh, một luồng khí lạnh phát ra khắp người nàng.
“Ở độ tuổi này, ngươi sẽ có một số ảo tưởng viển vông. Ta nghe nói khi chuẩn bị tốt nghiệp đã có người tỏ tình với ngươi ngay trước công chúng. Ngươi có hối hận khi chọn con đường này không?”
Dừng một chút, Hồng tỷ rất nghiêm túc bổ sung một câu: “Ta muốn nghe lời thật.”
“Có một chút.”
Tần Khanh suy nghĩ mấy phút rồi thành thật trả lời: “Nhưng số mệnh chính là như vậy. Nếu như trong nhà không có chuyện gì xảy ra, có lẽ ta sẽ đồng ý với hắn. Sau đó hai chúng ta cùng nhau cố gắng tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp.”
“Ngây thơ.”
Hồng tỷ mỉm cười: “Vì sao hắn không tỏ tình với ngươi trong mấy năm học đại học? Bởi vì hắn cảm thấy ngươi không xứng.”
Nữ hài ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Nếu ngươi không có cái vỏ bọc mà A Bảo bỏ ra mấy trăm nghìn để bao phủ, ngươi là gì trong mắt hắn chứ? Một nữ nhân bình thường, thậm chí còn có chút quê mùa mà thôi.”
“Tin ta đi, ngươi sẽ không hối hận.”
Giọng điệu của Hồng tỷ vô cùng chắc chắn: “Một người có thể tiếp nhận một cuộc sống bình thường làm sao lại chọn cái nghề dẫn chương trình này chứ? Yên tâm đi, sau nhiều năm, ngươi sẽ hiểu lựa chọn hôm nay của ngươi là đúng đắn nhất.”
Nữ nhân dập tắt tàn thuốc, ánh mắt hung ác đến mức Tần Khanh không dám nhìn thẳng vào nàng: “Ngươi phải nhớ kỹ, tất cả những gì ngươi có đều là do ta cho ngươi, nếu ngươi không tuân thủ quy tắc, ngươi sẽ phải trả lại hết cho ta, kể cả tiền lời.”
Tất cả? Còn bao gồm tiền lời?
Mặc dù Hồng tỷ không nói quá trực tiếp, những thứ đẫm máu chứa trong đó khiến Tần Khanh hiểu được đối phương đang ám chỉ điều gì.
Sắc mặt nữ hài trắng bệch, nhẹ gật đầu.
Về phần không hối hận, lúc này Tần Khanh thật sự không tin lời Hồng tỷ nói, nhưng nàng cũng không có lựa chọn nào khác.
Mặc dù Tần Khanh mới ra xã hội không lâu, nhưng nàng rất thông minh. Nàng biết Bảo Bảo tỷ đã đầu tư cho mình nhiều như thế nào, đồng thời cũng đã nhìn thấy năng lượng của Bảo Bảo tỷ ở thành phố phía Nam đó.
Bây giờ đổi ý?
Thế giới này không bao giờ có bữa ăn miễn phí.
Nhiều năm sau, Tần Khanh mới tin tưởng lời Hồng tỷ nói. Lúc đó nữ hài đã đổi kim chủ đời thứ ba, cũng là người đang có năng lượng rất lớn trong giới giải trí.
Trong một bữa tiệc riêng, Tần Khanh một lần nữa gặp lại Tư Đồ Lăng Hải đã trưởng thành. Dáng người khỏe mạnh của hắn tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với kim chủ đời thứ ba của Tần Khanh.
Một người bụng phệ, một người cơ thể tráng kiện. Hai người tương phản cực kỳ rõ ràng, điều này khiến Tần Khanh có ít nhiều ấn tượng.
Hai bên không chủ động chào hỏi nhau, nhưng có lẽ ánh mắt của Tần Khanh dán vào Tư Đồ Lăng Hải quá nhiều, khiến kim chủ đời thứ ba đột khiên khoát tay ra hiệu ngừng mời rượu.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.
“Tiết mục này rất có tính phê phán, phơi bày một số hiện tượng xấu trong xã hội một cách không thương tiếc. Ta nghĩ đó là điều tốt. Xã hội bây giờ có một số người giấu bệnh sợ thầy.”
Nói đến đây, kim chủ đời thứ ba của Tần Khanh đột nhiên chuyển sang chủ đề khác: “Nhưng các ngươi chọn MC cũng nên cẩn thận một chút. Nghe nói lần này các ngươi mạnh dạn đề bạt một người trẻ tuổi trong đài?”
“Đúng vậy, đạo diễn Trang.”
Người phụ trách tiết mục lập tức đứng dậy, mỉm cười đáp: “Tư Đồ làm việc tại nhà đài được năm năm, làm việc rất chăm chỉ, có thể nói là tiếng lành đồn xa.”
Kim chủ đời thứ ba cắt ngang lời người phụ trách tiết mục.
“MC là linh hồn của chương trình. Làm việc chăm chỉ không có nghĩa là có tài. Mọi người thấy ta nói vậy có đúng hay không?”
Mặc dù hắn không giải thích rõ ý của mình, nhưng những người có mặt không ai là kẻ ngốc, rất nhiều người lập tức phụ họa đồng ý. Còn Tư Đồ Lăng Hải lần đầu tiên tham gia bữa tiệc quy cách như thế này không khỏi biến sắc.
Hắn đã làm việc chăm chỉ nhiều năm ở đài truyền hình tỉnh Z, từng bước tìm ra cơ hội này. Nếu hắn lại đánh mất cơ hội đó, hắn sẽ chết không có chỗ chôn trong cuộc cạnh tranh tàn khốc của giới văn nghệ này.
Kim chủ đời thứ ba bỗng nhiên nhìn Tư Đồ Lăng Hải, trên mặt lộ ra nụ cười khó nắm bắt: “Nhưng mỗi MC có kinh nghiêm đều xuất thân từ tân binh. Ta muốn nhìn xem người mới các ngươi lựa chọn rốt cuộc có trình độ hay không.”
Tất cả mọi người đều không hiểu.
“Học cách lợn kêu thử xem. Không phải nói MC đều giỏi ăn nói sao? Học tiếng động vật hình như là một kỹ năng cơ bản, phải không?”
Kim chủ đời thứ ba của Tần Khanh gãi đầu một cái: “Thuật ngữ là giải phóng tự nhiên?”
“Đúng đúng đúng.”
Người phụ trách tiết mục giống như bị lửa thiêu mông nhảy dựng lên, kéo Tư Đồ Lăng Hải đang khó chịu ra chỗ đất trống: “Nào, Tư Đồ, biểu diễn tiếng lợn kêu cho mọi người nghe đi…”
Không ai biết trong mấy chục giây ngắn ngủi này Tư Đồ Lăng Hải đã suy nghĩ chuyện gì, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy người trẻ tuổi này đột nhiên nằm rạp xuống đất phát ra tiếng lợn kêu.
Tần Khanh nâng ly rượu trong tay lên. Nữ nhân dùng động tác này che giấu sự phức tạp trong lòng.
“Trên thế giới này, nếu ngươi muốn leo lên và không hài lòng với tầm thường, thì ngươi sẽ không hối tiếc trong tương lai…”
Lời nói của Hồng tỷ đột nhiên xuất hiện trong đầu Tần Khanh.