Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1979 - Chương 1979. Phá Thế Trận

Chương 1979. Phá thế trận
Chương 1979. Phá thế trận

“Lương của ta không cao, việc này không có gì để nói. Ta chỉ làm những gì trong khả năng của mình để báo đáp ba mẹ và bà con làng xóm”.

Nhậm Thiết Quân hiểu rằng lúc này càng khiêm tốn thì càng có được thiện cảm, hắn biểu đạt hết sức khiêm tốn: “Huống hồ ta bận rộn với công việc, phần lớn thời gian đều để tăng ca, nên không chi tiêu gì cả."

“Mặc dù tiền lương thấp, nhưng làn sóng cải cách mở cửa hiện tại đang lan rộng khắp đất nước.”

Tần Khanh hỏi câu tiếp theo: “Dựa vào quan hệ nhiều năm của ngươi cộng thêm trí thông minh và năng lực, ra ngoài kiếm tiền chắc chắn không khó, tại sao ngươi vẫn ở tại cương vị nguy hiểm như vậy?”

Tần Khanh nhìn vào kịch bản trong tay, giọng điệu khâm phục: “Có bốn lần ngươi xung phong lên phía trước, suýt chút nữa thì hi sinh...”

“Người bước ra từ gian khó mới hiểu được cuộc sống hiện tại thật không dễ dàng. Đây cũng là lý do tại sao ta vẫn luôn không nỡ rời xa nghề cảnh sát.”

Nhậm Thiết Quân biểu cảm nặng nề đốt điếu thuốc: “Tài sản của rất nhiều người vất vả tích góp cần có người bảo vệ, mà ta sẵn sàng làm người phụ trách công việc đó.”

Lời dẫn: Trong văn phòng đơn sơ bừa bộn này, bên trong con người trông rất bình thường này, ta đã biết được sự ngưỡng mộ là như thế nào.

Trên thế giới này lấy đâu ra sự bình yên, chẳng qua chỉ là có một số người vẫn đang tiến về phía trước để bảo vệ cho chúng ta.

...

Buổi phỏng vấn đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ, Nhậm Thiết Quân và Tần Khanh trao đổi rất vui vẻ. Tại thời điểm này Nhậm Thiết Quân chỉ thấy rất quý Tần Khanh, trong lòng không hề có suy nghĩ gì khác.

Trong quan trường nhiều năm như vậy, Nhậm Thiết Quân vẫn biết khống chế bản thân. Nhưng sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc được hai mươi phút, Nhậm Thiết Quân nhìn thấy Tần Khanh đi xuống cầu thang với rất nhiều thiết bị, trái tim của hắn đã động lòng trắc ẩn.

“Tại sao lại không có ai giúp ngươi vậy? Nhiều thiết bị như vậy một mình ngươi làm sao bê được?”

Nhậm Thiết Quân có chút ngạc nhiên hỏi, nhìn thấy mồ hôi trên trán cô gái và chiếc váy trắng đã bị dính bẩn, nam nhân không kìm được nhíu hai hàng lông mày.

“Bê vài lần là được.”

Tần Khanh lau mồ hôi, mỉm cười đáp lại: “Ở đài truyền hình nói có việc khẩn cấp cần nhân lực, bọn hắn đều chạy đi hỗ trợ rồi, một mình ta có thể xử lý được.”

Tần Thanh không hề nói thật.

Cô gái biết rất rõ việc này là sự trả đũa của các nhân viên khác cho sự bất mãn về việc nàng được nhận vị trí người dẫn chương trình này.

Nhưng nói cái này ra có tác dụng gì?

“Oh, để ta gọi người giúp ngươi mang xuống.”

Nhậm Thiết Quân không chịu thừa nhận, nhưng trong vô thức, trong lòng nam nhân đã bị sự kiên cường của cô gái lay động.

Nam nhân đứng bên cửa sổ phòng làm việc của mình, nhìn theo bóng lưng cô gái đang loay hoay gọi một chiếc taxi rồi rời đi, hồi lâu không nói lời nào. Hắn là kẻ thông minh, nhìn qua đã có thể thấy được cuộc sống của cô gái tại đài truyền hình vốn không hề dễ dàng.

Vài phút sau, Nhậm Thiết Quân gọi điện đến văn phòng: “Buổi tối đài truyền hình có tiệc đúng không, nói với giám đốc Hạ đài truyền hình ta sẽ đến dự.”

Nhậm Thiết Quân không biết, Tần Thanh cũng không biết, kỳ thực cảnh tượng đó của hôm nay không phải là sự trả đũa của những người trong đài truyền hình, mà là do Hồng tỷ một tay dàn xếp.

Nữ nhân đã nghiên cứu nam nhân rất kỹ càng.

Đừng nghĩ rằng muốn quyến rũ nam nhân thì phải trang điểm đậm ăn mặc ít, một thợ săn thực thụ thường cần phải hiểu tâm lý của con mồi.

Đối phó với một con cáo già như Nhậm Thiết Quân, bộ dạng yếu đuối đáng thương sẽ có hiệu quả hơn.

...

Rất nhanh bộ phim tài liệu được phát sóng.

Từ việc này có thể thấy được sự háo hức của Nhậm Thiết Quân. Khi bộ phim tài liệu được phát sóng, Lục Viễn đã nhảy dựng lên: “Đánh rắm! Thối không chịu được. Vậy con gái hắn dựa vào cái gì có thể đi du học ở Apennines? Dựa vào tiền lương ba trăm hai mươi tệ của hắn?"

Tô Bình Nam xua tay, nói ra một câu khiến Lục Viễn vô cùng choáng váng.

“Nói dối là chuyện tốt. Rất nhiều con cừu đều cần những lời nói dối này. Hơn nữa việc Nhậm Thiết Quân nhiều lần vào sinh ra tử thực sự là cực kỳ hiếm thấy. Hắn cũng không tính là đang nói dối, người này thực sự đã rất tiết kiệm trong cuộc sống cá nhân của mình.”

Nam nhân nói lời sắc bén: “Trên thế giới này, lời nói dối không hề hại người, mà chính sự thật mới là con dao giết người.”

Vỗ nhẹ vào mặt Lục Viễn vẫn còn đang ngơ ngác, nam nhân ha ha cười lớn: “Đừng quên là muốn lừa kéo cối cần phải bịt mắt.”

Thời gian sẽ không bao giờ vì bất cứ thứ gì mà dừng lại, quay đi quay lại, Tô Trung Hòa đã đến Thiên Nam được một tuần.

Kẻ mới nhậm chức này sau khi nghiên cứu một số dự án thí điểm cải cách doanh nghiệp nhà nước, cuối cùng đã thực sự tiến hành được bước đầu tiên.

Tô Bình Nam vẫn luôn chú ý đến kẻ mới đến Thiên Nam này, các thuộc hạ đều cho rằng lão đại của mình đã quá cẩn thận và xem trọng Tô Trung Hòa, nhưng chỉ có Tô Bình Nam mới biết rõ hắn chú ý nhất cử nhất động của Tô Trung Hòa như vậy chẳng qua là muốn học hỏi cách nghĩ của đối phương.

Trong một thời không khác, Tô Trung Hòa tuyệt đối là nhân vật số một, với kỹ năng và năng lực của mình, có thể gọi hắn là long phượng giữa quần hùng. Vì vậy Tô Bình Nam muốn xem hắn làm thế nào để phá được thế trận này.

Phá được thế trận do ông chủ Mạnh để lại.

Tô Trung Hòa đã làm một việc mà tất cả mọi người đều không ai ngờ tới.

Trong tình cảnh trăm việc vây quanh, hắn đã dành ra một buổi chiều để đến thăm một ông lão đã nghỉ hưu nhiều năm, thậm chí còn có hứng thú với việc xới đất trồng rau trong mảnh vườn nhỏ của ông lão, bận đến mức không kịp thở.

Hết chương 1979.
Bình Luận (0)
Comment