Otomo vỗ vai Kimura: “Ta biết ngươi có qua lại với hội Hanabishi, nhưng với tính cách của ngươi, ngươi chú định sẽ bị bọn họ lợi dụng.”
Kimura có chút không tin những lời này của Otomo.
“Ngươi có thể làm việc cho hội Hanabishi, nhưng tối đa bọn hắn cũng chỉ cho ngươi một cái nhà chứa. Để ngươi khôi phục lại gia tộc nhỏ của ngươi đã là biểu hiện cực kỳ hào phóng của bọn hắn rồi.”
Otomo đưa ra lời hứa của mình: “Chúng ta sẽ cùng nhau thay thế hội Sanno, ta hứa sẽ giúp Kimura ngươi tạo dựng một đại gia tộc chân chính.”
Lúc này đã có thể hiểu vì sao Tô Bình Nam lại để Otomo quay về dọn đường trước.
Năm năm trước, tổ chức Otomo đã tích lũy đủ danh tiếng. Bất kể ngươi ghét hay là sợ hãi Otomo, ngươi không thể không thừa nhận uy vọng của hắn ở tầng dưới chót tuyệt đối đủ cao.
Uy vọng cao, lời nói của hắn tất nhiên có sức thuyết phục. Bên cạnh đó, mặc dù Otomo tàn nhẫn nhưng danh tiếng giữ lời của hắn cũng đủ lớn.
…
“Vậy Otomo-kun, xin hãy cho ta một lời khuyên.”
Kimura không do dự quá nhiều lập tức đưa ra lựa chọn của mình giữa lực lượng lớn nhất ở Kansai là hội Hanabishi và Otomo - người đã trở lại sau cuộc chiến mạnh mẽ.
“Bảo hai người kia mua đồ đẹp để mặc đi.”
Otomo gật đầu hài lòng, nam nhân đằng sau lập tức đưa một chiếc vali cho Kimura vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Vali được mở ra, bên trong là những tờ tiền khiến Kimura nín thở.
“Hai người kia.”
Otomo vẫy tay gọi hai người trẻ tuổi, thản nhiên nhặt vài xấp tiền giấy trong vali và ném về phía bọn hắn.
Những tờ yên màu xanh lá cây bay phấp phới trong không trung, giống như một cơn mưa tiền giấy. Hai người bọn hắn chỉ ngây người nhìn những tờ tiền rơi xuống, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Bất kỳ một tờ tiền nào trong số tiền này gần như là toàn bộ gia tài của hai người bọn hắn. Có thể tưởng tượng tác động đối với hai người trẻ tuổi chưa từng nhìn thấy thế giới này ra sao.
“Từ nay về sau các ngươi thuộc tổ chức Otomo. Hiện tại, các ngươi hãy đi uống loại rượu mạnh nhất, chơi nữ nhân đẹp nhất, sau đó bán mạng cho ta.”
“Ta hiểu rồi.”
Hai thanh niên với khuôn mặt hào hứng cúi đầu chào Kimura phía sau.
Đây là lần đầu tiên những người như Arai và Kiritani được nhân vật quan trọng chân chính đánh giá cao. Bọn hắn hiểu rằng cuộc sống của bọn hắn kể từ bây giờ thuộc về Otomo.
…
Với sự xuất hiện của tập đoàn Cẩm Tú, giới yakuza nhất định sẽ nhấc lên một trận huyết tanh mưa máu.
Chỉ nửa tiếng sau khi Otomo Sanwa thu phục được Kimura Koji, kim giờ của Shinjuku lặng lẽ vượt qua con số mười hai.
Trong bóng đêm, một số izakaya trên những con phố dài và những con hẻm cụt Jumecho đã chọn đóng cửa sớm, chỉ còn lại những bảng hiệu đèn neon vẫn sáng lấp lánh.
Áo khoác, găng tay trắng, khuôn mặt lạnh lùng người nước N bắt đầu xuất hiện trên đường.
Giết chóc sắp bắt đầu.
Biểu hiện của người nước N rất thoải mái.
Mặc dù số lượng của bọn hắn trong bản đồ thế lực ở Kabukicho không tính là nhiều nhất, nhưng sự hung tàn trong người đã khiến bọn hắn không còn sợ hãi.
Thậm chí còn có hai hán tử thì thầm với nhau về việc đi tắm suối nước nóng.
Thái độ của những người này khiến nhiều thành viên băng đảng khác đang trốn trong các izakaya đóng kín cửa quan sát cuộc chiến phải hít một hơi lạnh.
Khó trách những người này có thể đứng vững ở góc Tây Bắc nhiều năm như vậy, thái độ coi thường hết thảy đã nói lên đây là một bộ xương rất cứng.
12h02'.
Con hẻm đối diện vẫn yên tĩnh. Nguyễn Chí Minh quấn băng vào con dao của mình, biểu hiện có chút khó coi.
“Mẹ nó, đám gia hỏa đó muốn chơi chúng ta sao?”
Như thể nghe thấy lời phàn nàn của Nguyễn Chí Minh, theo tiếng bước chân sột soạt, có khoảng hơn hai mươi người trẻ tuổi chậm rãi xuất hiện ở phố đối diện.
Vẻ mặt lo lắng, sợ hãi và thậm chí là tái nhợt khiến hai bên phân rõ cao thấp.
Cho dù vậy, những người trẻ tuổi này vẫn duy trì đội hình tam giác.
“Này.”
Nguyễn Chí Minh nhìn thấy người trẻ tuổi đã cắn đứt ngón tay út của mình ngày hôm đó. Hắn lạnh lùng nói với đối phương: “Các ngươi đến bao nhiêu người? Nể tình ngươi có can đảm đến đây hôm nay, ta sẽ lưu lại toàn thây cho ngươi.”
Những người trẻ tuổi kia im lặng.
Lưu Kiến Nhất hít một hơi thật sâu, nắm chặt con dao trong tay.
Chống đỡ trong hai phút.
Đây là nhiệm vụ mà đầu lĩnh Tô giao cho bọn hắn, hơn nữa cũng đưa ra lý do.
“Các ngươi có thể đạt được mọi thứ ở Cẩm Tú, nhưng những thứ đó cần các ngươi dùng mạng để đổi.”
Ma Vương tầng trời thứ sáu sinh động như thật trên người, giọng điệu của Tô Văn Văn cực kỳ lạnh lùng: “Đọ sức để tranh giành phú quý, đồng thời cũng giành được một cơ hội thừa nhận của ta dành cho các ngươi.”
“Nói nhảm nhiều quá.”
Lưu Kiến Nhất đang đứng ở vị trí mũi tam giác ngoắc ngón tay với Nguyễn Chí Minh: “Đến đi.”
Nguyễn Chí Minh phát ra một tiếng gầm thét, sau đó hai bên bắt đầu công kích.
Người của hai bên nhanh chóng đụng độ.
Dung hợp, phân tán, rất nhanh tiến vào trạng thái hỗn chiến.
Cuộc chiến giới yakuza thực sự tàn khốc hơn bất kỳ cảnh quay nào trong phim!
Lưu Kiến Nhất cảm thấy mình rất giống một chiến binh trong chiến trường cổ đại!
Đầu óc trống rỗng, cả người không có suy nghĩ gì, bên tai chỉ nghe thấy tiếng dao đâm vào cơ thể cùng tiếng kêu thảm thiết!
Lúc này, mọi người đều biến thành dã thú.
Adrenaline tiết ra cực độ làm cho người ta trong thời gian ngắn quên đi đau đớn. Lâm Thượng Kiến không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào từ ngón tay bị cắn đứt.
Vừa chạm mặt, hắn đã bị đâm vào bụng.
Vì quá hứng khởi, hắn chẳng những không cảm thấy đau đớn, ngược lại còn cực kỳ tàn nhẫn đoạt lưỡi rìu chém vào cổ người nước N đối diện.
Đối thủ phun máu lập tức ngã xuống đất như sợi mì!
Phập, phập!
Đã có hai người nước N áp sát bên cạnh hắn, hai nhát dao còn lại khiến hắn loạng choạng ngã xuống đất!