Vạn Hoa, Phúc thành.
Ở nơi kém phát triển như Phúc thành lại có tòa nhà mười sáu tầng giống như trung tâm thương mại ở Thịnh Kinh trong thời đại này đúng là có một không hai.
Là một trong những địa danh bắt mắt nhất ở Phúc thành hiện tại, nơi đây có các công năng giống như các trung tâm thương mại CBD của thế giới sau này.
Đây là khách sạn bốn sao đầu tiên của Phúc thành sau khi cải cách mở cửa, thậm chí McDonald's và KFC cũng có trong tòa nhà này.
Không cần phải thấy lạ lùng như vậy.
McDonald's và KFC ở thời điểm này vốn là món ăn cao cấp trong tâm trí của mọi người, thậm chí một số cường hào còn đặt tiệc cưới ở đây.
Ở đó có thể tìm thấy vị trí của hai cửa hàng này.
...
Lý Hiểu là một cô gái rất bình thường.
Nàng mười tám tuổi, dung mạo tầm thường, tính cách nhạt nhẽo không có gì nổi bật.
Nàng cũng không có nhiều bạn bè, bởi vì nàng từ nông thôn chuyển đến, mẹ nàng lại là mẹ kế, vì vậy nàng vẫn luôn sống rất thận trọng.
Để không phải đắc tội với bất cứ ai, nàng đã học được cách chú ý đến lời nói và sắc mặt. Hay nói theo cách khác, cô gái này có sự chín chắn mà các bạn cùng trang lứa không cần phải có.
Nhưng trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa không hề giống nhau. Chỉ là được giấu rất kỹ mà thôi. Rõ ràng Lý Hiểu là một cô gái như vậy.
Cha của nàng kinh doanh vật liệu xây dựng, đối xử với nàng cũng có thể coi là hào phóng, đây cũng là lý do tại sao hôm nay nàng xuất hiện trong thang máy của tòa nhà Vạn Hoa. Nàng đến để cải thiện bữa ăn cho mình.
Lý Hiểu của hiện tại cảm thấy được ăn một món ngon là cách tốt nhất để nàng thư giãn.
Ban đầu, việc nàng đến đây ăn cơm không có bất kỳ điều gì khác thường.
Đợi thang máy, mở cửa, nhấn nút lên tầng mười ba. Thời đại này không có nhiều người có thể đến địa điểm này chi tiêu, vì vậy bên trong thang máy chứa được khoảng hai mươi hành khách này chỉ có một mình cô gái.
Chính vào lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, có ai đó đã nhấn nút.
Có ba người bước vào.
Dẫn đầu là một tên béo thân hình mập mạp đang nở nụ cười trên môi, nhưng xét từ chất liệu của bộ vest, hắn chắc là một ông chủ lớn.
Nàng đoán người này là ông chủ lớn, bởi vì phía sau còn có hai người đi theo, nhìn bộ dạng thì giống vệ sĩ.
Người giỏi quan sát như Lý Hiểu thấy rằng trên người hai nam nhân này không có khí chất của một thương nhân, mà ngược lại bọn hắn trông có vẻ hung dữ.
Lý Hiểu hướng nội lặng lẽ đứng ở một góc.
Tên béo mang theo nụ cười ấn vào tầng cao nhất của thang máy. Lý Hiểu biết tầng đó là một khách sạn cao cấp. Người ta nói muốn ở lại đó một đêm phải tốn hàng trăm, thậm chí hàng nghìn tệ...
Đúng vào lúc này, lại có thêm hai người bước vào thang máy.
Cũng không biết tại sao Lý Hiểu cảm thấy trên người hai kẻ này có một loại cảm giác khiến nàng rất khó chịu, đặc biệt là hình xăm trên cổ một nam nhân vừa đen vừa gầy, nó càng khiến cho cô gái sợ hãi.
Triệu lão ngũ và A Xai liếc nhìn cô gái một cái rồi quay đi, bởi vì bọn hắn biết rằng cô gái này chỉ là một người qua đường bình thường.
Ánh mắt của A Xai rất sắc lạnh, làm cho Lý Hiểu mặc dù đã đứng ở tận trong góc sau nhưng vẫn bị dọa tới mức phải di chuyển bước chân, làm cho thân hình nhỏ bé của nàng hoàn toàn bị ép vào bên trong.
Hai người mới vào không định nhấn nút thang máy, chỉ đứng đối diện với ba người kia, không nói bất cứ lời nào.
...
Lý Hiểu không hề nhận ra bầu không khí trong không gian nhỏ hẹp này dường như có chút bất thường.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, đến khi chỉ còn một khe hở cỡ nắm tay, đột nhiên có một bàn tay xuất hiện giữ cửa thang máy sắp đóng lại.
Bàn tay rất to và thô, các khớp xương rất lớn lại thêm làn da sần sùi làm người ta liên tưởng đến hai từ sức mạnh.
Lý Hiểu thề rằng nàng chưa bao giờ thấy một nam nhân nào cường tráng đến như vậy.
Một nam nhân to lớn như gấu cười toe toét, sải bước vào thang máy. Mà đằng sau hắn là một nữ nhân mặc váy đỏ.
Lý Hiểu đã bị nữ nhân này thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tự tin.
Nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng điều mà Lý Hiểu ngưỡng mộ nhất chính là sự tự tin và sắc sảo trong đôi mắt đen của nàng.
Sắc bén như một lưỡi kiếm.
Vào thời điểm này, một cô gái mười tám tuổi bình thường như Lý Hiểu có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng mình sẽ gặp phải cảnh tượng kinh hoàng nhất trong cuộc đời này.
Tuy thang máy có thể chứa được hai mươi người, nhưng không gian không hề rộng rãi.
Trùm ma túy lưu vong, sát thủ giết người như cỏ rác, thương nhân lớn và cả cựu chiến binh tinh nhuệ đã tập hợp lại tại đây.
Đương nhiên trong này còn có một sự tồn tại rất khác biệt.
Trong đám người hung tàn này, một nữ sinh cực kỳ hướng nội và bình thường đã bị trộn lẫn vào.
Không sai, nam nhân trong thang máy với cái bụng phình to mang nụ cười hiền lành trên môi chính là Lưu Triệu Hoa.
Bất luận là ở trong thế giới này hay là trong một thời không khác, con người này vẫn không hề thay đổi.
Kiêu ngạo.
Hắn trở lại Phúc thành bởi vì Lưu Triệu Hoa cảm thấy nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn. Không chỉ vậy, lá gan của hắn còn lớn đến mức hắn đường hoàng ở trong khách sạn cao cấp nhất tại Phúc thành.
Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến đám người ông chủ Kỳ đã nhiều ngày như vậy mà vẫn không thu được bất kỳ manh mối nào về hắn.
Khách sạn bốn sao duy nhất ở Phúc thành, những người sống ở đó đều rất giàu có.
Thời điểm này có quá nhiều khúc mắc trong việc thu hút đầu tư, vì để lôi kéo xây dựng quan hệ hầu như mọi việc đều có thể xảy ra. Mà các quan chức nhà nước thông thường mắt nhắm mắt mở trong rất nhiều sự việc. Vì vậy khách sạn này thực sự là điểm mù trong cuộc điều tra của cảnh sát!
Ai có thể ngờ rằng một trùm ma túy lớn không ẩn mình ở những xó xỉnh trong bóng tối, mà lại đường hoàng sống ở nơi cao sang nhất.
Không thể không thừa nhận, Lưu Triệu Hoa thực sự là một nhân vật xảo quyệt.