Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2016 - Chương 2016. Thẩm Vấn

Chương 2016. Thẩm vấn
Chương 2016. Thẩm vấn

Lý Hiểu đã hồi phục tâm trạng nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt. Nàng là nhân chứng duy nhất trong vụ án kỳ lạ này, trong một tiếng đã bị thẩm vấn ba lần.

Lần nào nữ hài cũng đưa ra cùng một câu trả lời.

"Ta không nhớ nữa, không nhớ gì hết. Thật đó, đầu óc ta trống rỗng..."

Thậm chí giọng nói của nữ hài hơi nghẹn ngào: "Cầu xin các ngươi cho ta về nhà đi, ta muốn ngủ."

Ông chủ Kỳ vẫn luôn quan sát Lý Hiểu, ban đầu hắn không nói gì, còn kéo lại đồng nghiệp Phúc thành không ngừng lặp lại câu hỏi, có hơi mất kiên nhẫn.

"Chắc là nàng không nói dối."

Ông chủ Kỳ có kinh nghiệm làm việc ở tầng cơ sở rất phong phú: "Trong trạng thái căng thẳng quá độ, huyết áp sẽ giảm. Bởi vì đại não không được cung cấp đủ máu nên dễ xảy ra tình trạng này."

Ông chủ Kỳ kéo ghế, cười ha ha ngồi xuống, còn tiện tay đưa cho Lý Hiểu một miếng chocolate: "Cái này có thể giúp được ngươi. Bây giờ ngươi không cần căng thẳng, ta sẽ giúp ngươi từ từ nhớ lại cảnh tượng lúc ấy."

Theo giọng nói chầm chậm của Kỳ Đồng Ủy, Lý Hiểu bắt đầu kể lại.

"Ngoài ta ra, trong thang máy có bảy người."

Trong đầu Lý Hiểu tái hiện lại cảnh tượng lúc đó.

"Người đầu tiên đi vào là một người béo."

Nữ hài chỉ vào Lưu Triệu Hoa trong bức ảnh đặt trước mặt mình: "Chính là hắn. Phía sau hắn còn có hai vệ sĩ."

Dứt lời nữ hài nghiêm túc lật những bức ảnh khác được cung cấp, cuối cùng mới do dự chỉ vào một tấm ảnh tập thể, ngập ngừng nói: "Hơi giống ảnh của hai người này."

Đằng sau mỗi sự việc đều có suy tính khó lường. Lấy vụ án này làm ví dụ, thật ra đối với ban ngành liên quan địa phương ở Phúc thành mà nói, bọn hắn càng muốn dìm chuyện này xuống hơn.

Chủ yếu là vì địa điểm xảy ra vụ án quá nhạy cảm. Tòa nhà Vạn Hoa nơi các đại gia quyền quý tụ hợp là bộ mặt của Phúc thành cũng là nơi cảnh sát cần giữ thể diện nhất.

Ở thời đại GDP là vua này, kêu gọi đầu tư là chuyện lớn hàng đầu, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vả lại không phát hiện thấy thi thể, chẳng ai muốn cắn chặt không thả. Xử lý lạnh tuyệt đối là cách tốt nhất.

Ai cũng nhẹ lòng.

Nhưng tại sao phía cảnh sát còn muốn điều tra? Chủ yếu là bởi vì trong vụ án xuất hiện một nhân vật, không xử lý tốt vấn đề này thì không ai lấp liếm được.

Lưu Triệu Hoa.

Người này làm việc quá rêu rao, từ lâu đã có mặt trong lệnh truy nã của cảnh sát Hạ quốc. Lỡ như tương lai hắn bị bắt thì chuyện hôm nay sẽ bị phơi bày đúng không?

Đây cũng là lý do vì sao ảnh chụp của Lưu Triệu Hoa lại xuất hiện trước mặt Lý Hiểu.

Lưu Triệu Hoa là người Phúc thành bản địa, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện ở đây, mạng lưới quan hệ của hắn ở Phúc thành đã được điều tra rõ ràng.

"Xem ra đúng là Lưu Triệu Hoa đã về Phúc thành."

Ánh mắt của Kỳ Đồng Ủy và các đồng nghiệp tới Phúc thành cùng hắn đều có chút phấn chấn: "Vậy thì hai vệ sĩ kia là huynh đệ Lưu Bưu."

"Những người khác thì sao?"

Kỳ Đồng Ủy tiếp tục dẫn dắt từng bước: "Có mặt trong những tấm ảnh này không?"

Nữ hài chậm rãi lắc đầu.

"Đừng căng thẳng, ngươi cứ coi như đang tâm sự với chúng ta đi. Ngươi cố gắng nhớ lại rồi nói ra là được."

Lý Hiểu ngày càng thả lỏng, bắt đầu chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc xảy ra trong thang máy.

Nữ hài nhút nhát trốn trong góc, bản thân lại không có uy hiếp gì, cho nên đám người hung ác trong thang máy đều xem nhẹ nàng.

Nhưng cũng chính vì thế mà Lý Hiểu đã chứng kiến cả quá trình đánh nhau khiến nàng suốt đời khó quên.

Lúc đó bầu không khí trong thang máy như đóng băng, khiến Lý Hiểu không thở nổi. Nữ hài chưa từng trải qua chém giết giang hồ, vẫn còn chút ngây thơ. Nàng ngơ ngác nhìn nam nhân có hình xăm trên cổ chậm rãi làm một dấu tay kỳ lạ với đồng bọn của mình.

Tiếp đó, Lý Hiểu nhìn thấy một hán tử khác chậm rì rì sờ hông. Khoảnh nam nhân kia vén vạt áo lên, đầu óc Lý Hiểu lập tức trống rỗng.

Lần đầu tiên khẩu súng lục quen thuộc mà xa lạ xuất hiện trong hiện thực, hơn nữa còn cách gần như vậy, ở ngay trước mặt Lý Hiểu!

Phải biết rằng đây không phải đóng phim!

Ở quốc gia cấm súng này, đối mặt với khẩu súng ở khoảng cách gần như vậy cũng đủ khiến nữ hài sợ bay màu!

Đúng lúc này, nữ nhân mặc đồ đỏ chợt xoay người nhìn thẳng vào nhân còn đang sờ hông. Thế rồi Lý Hiểu nhìn thấy nữ nhân làm động tác cắt cổ với đối phương.

"Bọn hắn có súng!"

Có lẽ là cùng giới tính nên Lý Hiểu nghiêng về nữ tử áo đỏ. Nhưng cho dù vậy, câu nói này vẫn vướng ở cổ họng nữ hài co quắp trong góc như chim cút, không dám thốt ra.

"Ra tay đi!"

Triệu lão ngũ hét lớn, đồng thời rút súng. Tốc độ của hắn nhanh kinh người!

Hắn nhanh, Mộ Dung Thanh Thanh còn nhanh hơn!

Trong không gian nhỏ hẹp này, nữ nhân đã thể hiện sự linh hoạt của mình đến cực điểm!

Lướt chân, khom người.

Thậm chí Lý Hiểu ở trong góc cảm thấy hoa hết cả mắt. Tiếp theo, nàng nhìn thấy hán tử rút súng kia phát ra tiếng kêu thảm thiết không thuộc về nhân loại!

Một giây!

Không biết cánh tay phải cầm súng của Triệu lão ngũ bị vũ khí sắc bén gì chặt đứt!

Mà hắn cũng che chặt cổ, nhưng máu đỏ vẫn tuôn ra từ kẽ tay.

Chặt tay, cắt cổ, động tác lưu loát liền mạch!

Người ra tay còn có Cảnh Hùng Tử vạm vỡ như gấu chó.

Khi Mộ Dung Thanh Thanh ra tay, nam nhân cũng ra tay cùng lúc. Lúc này, nam nhân cường tráng quá mức ấy tỏa ra khí thế mạnh mẽ khiến Lý Hiểu cảm thấy hắn giống như một mãnh hổ sổng chuồng.

Huých vai, nghiêng người!

Cùi trỏ tay trái của Cảnh Hùng Tử vừa nhanh vừa mạnh, đánh trúng huyệt thái dương của Lưu Bưu hoàn toàn không kịp phản ứng. Đối phương mềm oặt ngã xuống, hệt như bồ công anh lay động trong gió. Mà tay phải của Cảnh Hùng Tử cũng không rảnh rỗi.

Sống bàn tay nhanh như tia chớp bổ trúng yết hầu của người còn lại trong cặp huynh đệ Lưu gia.

Tiếng gãy xương giòn giã vang lên trong không gian nhỏ hẹp vô cùng chói tai!

Hết chương 2016.
Bình Luận (0)
Comment