Cánh cửa chậm rãi đóng lại.
Nhậm Thiết Quân lắng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng xa dần, chậm rãi châm một điếu thuốc lá, trong mắt đong đầy hoài niệm.
Từ thời trẻ bất lực và tự ti đến hiện tại quyền cao chức trọng, mình phải làm gì đó vì bản thân. Đây là lý do ông chủ Nhậm đưa ra cho mình.
Nam nhân cưới hoa hồng đỏ, dần dần hoa hồng đỏ biến thành vết máu muỗi trên tường, còn hoa hồng trắng lại trở thành vâng trăng sáng trên đầu giường. Theo thời gian trôi qua, vầng trăng sáng ấy sẽ trở thành nỗi đau nhức nhối vĩnh viễn không phai mờ trong lòng nam nhân.
Hồng tỷ thật sự thích câu này, bởi vì nàng cảm thấy câu này nói rất đúng về nam nhân.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trường quay số 1 đài truyền hình Thiên Đô.
Có lẽ là do không truyền ra ngoài nên dạ hội lần này mọi người trong đài truyền hình Thiên Đô đều cho phép mình bung xõa. Một số vấn đề nhạy cảm được sắp xếp thành tiểu phẩm tướng thanh, chọc cho khán giả bên dưới cười không ngớt.
Cách thời gian lên sân khấu năm phút, Tần Khanh đứng sau cánh gà hít sâu một hơi để thả lỏng tâm trạng. Bởi vì nữ hài biết rõ tầm quan trọng của buổi tối ngày hôm nay, nàng nhất định phải làm cho Nhậm Thiết Quân hoàn toàn rung động.
Nàng không biết nếu mình thất bại thì sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng nàng không có can đảm thử. Tần Khanh cực kỳ sợ Hồng tỷ, hay nói chính xác hơn là thế lực sau lưng Hồng tỷ.
"Đừng căng thẳng."
Giọng nói của Hồng tỷ vang lên sau lưng nữ hài. Tần Khanh kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy đối phương mặc bộ đồ lao công, cười tủm tỉm nhìn mình.
"Nam nhân thích khám phá từng chút một, tiến hành từng bước, quá trình này mới là tuyệt vời nhất. Như vậy mới có thể khống chế một nam nhân."
Hồng tỷ giúp nữ hài chỉnh lại trang phục múa có vài nếp nhăn: "Lên sân khấu đi, đây là sân khấu thuộc về ngươi."
Một giây sau, tiếng nhạc vang lên...
…
Kinh diễm!
Có một số nữ hài trong cuộc sống trông rất bình thường, nhưng mặc đồ cổ trang lên người lại xinh đẹp động lòng người.
Hiển nhiên Tần Khanh thuộc loại hình này.
Huống chi bản thân nữ hài cũng rất xinh đẹp, sau khi mặc đồ cổ trang càng kinh diễm lạ thường. Bình thường Tần Khanh thuộc kiểu mỹ nữ học đường.
Tài trí, thanh nhã.
Trong ngày thường, mái tóc xõa vai cùng chiếc áo sơ mi trắng càng tôn lên hai chữ thuần khiết. Nhưng hiện tại nữ hài chỉ phất tay áo trên sân khấu cũng đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Điểm môi son.
Đây là tên của bài múa. Thậm chí không cần MC giới thiệu, khi tiếng nhạc vang lên, Nhậm Thiết Quân đã biết rõ trong lòng.
Không có ai biết nam nhân thoạt nhìn thô lỗ cứng cỏi này lại vô cùng am hiểu múa cổ điển. Đương nhiên càng không có ai biết thật ra nguyên nhân không phải vì hắn thích nghệ thuật, mà chẳng qua là để nhớ về bóng dáng trong ký ức mà thôi.
Nữ hài trên sân khấu nhẹ nhàng chuyển động, ánh đèn vàng làm cho Tần Khanh giờ khắc này vô cùng thoát tục, tựa như tiên nữ.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tần Khanh nhảy lên, đôi chân dài làm một động tác múa cực khó, kết hợp hoàn hảo giữa sức lực và thân hình mềm mại.
Nàng đáp xuống đất, sau đó lại phất tay áo. Dải lụa trắng dài thướt tha phất qua vị trí của ông chủ Nhậm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bài múa dài mấy phút đã kết thúc, nữ hài làm động tác cảm ơn đầy ưu nhã. Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Nhậm Thiết Quân cũng đang vỗ tay, có điều thoạt nhìn hắn vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí một vị lãnh đạo đài truyền hình ngồi bên cạnh ông chủ Nhậm cũng không nhìn ra trong lòng lão hồ ly này đã dậy sóng ầm ầm.
Dáng quỳnh tuyết đọng làn da, môi hồng mắt sáng như là minh châu.
Đây là bài múa cổ điển hắn vô cùng yêu thích. Nếu không phải hắn chắc chắn là nữ hài này và vầng trăng sáng nhiều năm không liên lạc kia không có bất kỳ sự giao thoa nào, thì hắn sẽ tin Tần Khanh có thể là con gái của đối phương.
Giống nhau như đúc.
Đúng lúc này, sân sân khấu đột nhiên xảy ra sự cố!
Sau bài múa của Tần Khanh là một tiểu phẩm. Khi nữ hài nghiêng người đi qua diễn viên xách thùng nước đạo cụ, không biết đối phương cố ý hay là vô tình mà chân lảo đảo, sau đó dốc cả thùng nước lên người Tần Khanh.
Người bên dưới xôn xao.
Nhậm Thiết Quân vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lúc này sắc mặt đã xanh mét.
Tần Khanh trơ trọi đứng trên sân khấu, mái tóc mượt mà đã ướt sũng, rũ rượi trên bờ vai. Trang phục múa vốn mỏng manh càng làm cho thân hình quyến rũ của nàng như ẩn như hiện.
Nhậm Thiết Quân nhìn thấy nước mắt trong suốt lẳng lặng chảy ra từ khóe mắt Tần Khanh. Hành động kế tiếp của Tần Khanh càng khiến hắn có ham muốn bảo vệ.
"Xin lỗi tiền bối."
Nữ hài vừa khóc vừa khom người xin lỗi: "Là tại ta không cẩn thận."
…
"Ngươi có chắc làm thế này hữu dụng không?"
Ở trong góc khuất không có ai chú ý, Đỗ Cửu liếc nhìn Hồng tỷ.
"Lẽ nào vận dụng nhiều quan hệ như vậy để đổi thứ tự tiết mục là để giội nước lên người một nữ nhân trước mặt mọi người?"
"Hữu dụng. Tất nhiên không có nhiều tác dụng với kiểu hán tử như Đỗ ca."
Hồng tỷ vẫn luôn quan sát biểu cảm của ông chủ Nhậm, trong lòng thầm móc mỉa Đỗ Cửu không hiểu phong tình, sau đó mới ngẩng đầu mỉm cười trả lời: "Bài múa này khơi gợi hồi ức của ông chủ Nhậm, mà hiện tại là ham muốn bảo vệ. Vừa rồi nữ hài tỏ ra yếu đuối, hắn không cưỡng lại được."
"Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"
Đỗ Cửu gãi đầu.
Quả thật nam nhân không hiểu những gì Hồng tỷ nói, nhưng hắn biết Nam ca muốn tối nay mình nghe theo sự chỉ huy của đối phương, vậy thì hắn chỉ có thể nghe theo.
"Thuận theo tự nhiên thôi."
Hồng tỷ híp mắt nhìn Nhậm Thiết Quân đã đứng dậy rời đi, cười như một con hồ ly bắt được con mồi: "Đối phó với loại người khôn khéo này, nước chảy thành sông mới là biện pháp tốt nhất."