Từ suy nghĩ lúc này của Lưu Chiêu Hoa có thể thấy Tô Bình Nam đánh giá người này rất chuẩn.
Tầm nhìn hạn hẹp.
Đây là đánh giá duy nhất của nam nhân dành cho trùm buôn ma túy được ghi vào lịch sử Hạ quốc này. Trong mắt cảnh sát, Lưu Triệu Hoa là nhân vật lớn. Nhưng trong mắt Tô Bình Nam, hắn chẳng đáng một đồng.
…
Lưu Triệu Hoa quan sát bốn bề vắng vẻ, lần mò túi quần.
Ví tiền vẫn còn.
Bên trong có xấp tiền mặt dày cộp và cả mấy tấm chứng minh thư, đầy đủ mọi thứ. Thậm chí lúc những người kia ném hắn xuống còn nhét một thứ vào lòng hắn.
Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh, Lưu Triệu Hoa mở bọc đồ nam nhân kia ném cho mình.
Một khẩu súng đen bóng xuất hiện trước mặt hắn.
Nét mặt Lưu Triệu Hoa đanh lại.
Có lẽ những người này không lừa mình. Sau mấy phút suy nghĩ, hắn cài súng vào hông, bước từng bước tới con đường huyện mà đối phương nói.
Hắn nghe theo đối phương, thứ nhất là vì đối phương muốn giết hắn thì chẳng cần làm điều thừa, thứ hai là vì hắn là người Phúc thành bản địa, biết rõ hoàn cảnh địa lý xung quanh.
Quả thật con đường huyện kia rất vắng người, là tuyến đường tốt nhất để rời đi.
Lúc này Lưu Chiêu Hoa không ngờ rằng ở nơi xa ngàn dặm đã có người lợi dụng giá trị của hắn tới cực hạn...
Hướng hắn đi là đoạn đường cuối cùng trong cuộc đời!
…
"Phó cục trưởng Kỳ, chúng ta tới đây làm gì vậy?"
Tiểu Lý theo Kỳ Đồng Ủy tới Phúc thành, sáng nay từ lúc trời còn chưa sáng hắn đã bị Kỳ Đồng Ủy lôi khỏi ổ chăn ấm áp.
Hai người ngồi canh chừng trong một khu rừng bên cạnh con đường nhỏ chim không thèm ị suốt bốn tiếng. Cuối cùng Tiểu Lý không nhịn được bèn hỏi.
"Ngươi vào hệ thống cảnh sát là ý của ta."
Kỳ Đồng Ủy ném điếu thuốc lá thứ tám trong khoảng thời gian này đi: "Ta và ba của ngươi là bạn tốt, cho nên ta vẫn luôn quan tâm chăm sóc ngươi."
Tiểu Lý ngơ ngác gật đầu.
Mặc dù hắn không biết vì sao cấp trên lại muốn nói những lời này, nhưng quả thật ông chủ Kỳ không nói sai.
Bất kể bối cảnh ra đời hay là quan hệ chỗ dựa, hắn đều đã bám víu vào nhân vật tai to mặt lớn trước mặt, cũng được tính là một trong những thân tín của đối phương.
"Những lời tiếp theo ngươi phải giữ bí mật."
Giọng điệu của Kỳ Đồng Ủy cực kỳ nghiêm túc: "Mấy năm trước ta còn làm việc trong tổ phòng chống ma túy, ta từng sắp xếp một nội ứng. Kết quả trời xui đất khiến, hắn vẫn luôn tiếp xúc gần với Lưu Chiêu Hoa."
Tiểu Lý kinh ngạc thấy rõ, đồng thời thả lỏng hơn.
Thảo nào ông chủ Kỳ lại vượt ngàn dặm xa xôi đến bắt tên trùm ma túy này, thì ra là hắn đã nắm giữ được manh mối nhất định.
"Hôm nay ta nhận được tin tức của hắn, nói rất có thể là Lưu Chiêu Hoa sẽ rời đi từ con đường này, hơn nữa hắn mang theo vũ khí."
Ông chủ Kỳ nhìn cấp dưới dần trở nên hưng phấn, trên mặt nở nụ cười.
Kế hoạch bắt Lưu Chiêu Hoa vẫn luôn có một sơ hở, đó là nguồn tin...
Đẩy cho một nội ứng không có thật, chẳng phải là ông chủ Kỳ đã lấp liếm được sơ hở này, lời nói dối không bị vạch trần hay sao? Hắn không hề lo lắng điểm này.
Tính bảo mật thông tin cho nội ứng trong tổ phòng chống ma túy giúp hắn có thể chặn lại sự truy hỏi của bất kỳ ai. Hơn nữa, Tô Bình Nam khiến hắn cảm thấy đáng sợ sẽ làm cho người này tồn tại trên đời.
Hiện tại ông chủ Kỳ không còn nghi ngờ về thế lực hiện tại của Cẩm Tú.
"Chúng ta phải làm thế nào?"
Tiểu Lý hưng phấn hỏi.
"Bắn chết hắn."
Vẻ mặt nghiêm túc của ông chủ Kỳ khiến Tiểu Lý cảm thấy kính nể: "Người này quá nguy hiểm với xã hội, chúng ta tuyệt đối không thể để hắn trốn thoát một lần nữa!"
"Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta dẫn theo ngươi lặng lẽ hành động."
Kỳ Đồng Ủy vỗ vai người trẻ tuổi trước mặt: "Thứ nhất, kỹ thuật bắn súng của ngươi rất tốt. Thứ hai, ta chỉ tin tưởng ngươi!"
"Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Sắc mặt Tiểu Lý đỏ bừng vì cảm xúc sục sôi...
…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi Kỳ Đồng Ủy bắt đầu nghi ngờ tin tức của Lục Viễn có chính xác hay không thì một bóng người xuất hiện.
Trên người mặc vest, mái tóc bù xù và bước chân nặng nề.
Tuy không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng những dấu hiệu đáng ngờ này khiến Kỳ Đồng Ủy cắm chốt canh chừng trở nên cảnh giác.
"Có phải hắn không?"
Kỳ Đồng Ủy nằm bò trong bụi cỏ, dùng ống nhòm quan sát tình hình, đồng thời hỏi Tiểu Lý.
"Đặc điểm gương mặt rất giống."
Tiểu Lý hạ thấp giọng nói: "Nhưng ta chưa từng gặp Lưu Chiêu Hoa nên không thể lập tức khẳng định."
Bất kể bắn chết hay là bắt sống Lưu Chiêu Hoa đều là dấu ấn lớn trên con đường tương lai của Tiểu Lý, điều này cũng đủ khiến Tiểu Lý vô cùng kích động.
Điều quan trọng nhất là có cảm giác thành tựu chưa từng có khi báo đáp cho xã hội.
Bản tính con người phức tạp.
Tiểu Lý vẫn còn trẻ, mặc cảnh phục trên người tuy vẫn theo đuổi danh tiếng và quyền lực, nhưng tuyệt đối không thiếu hoài bão diệt ác hướng thiện.
Bóng người càng lúc càng gần, cảnh giác quan sát xung quanh không ngừng.
"Chính là hắn."
Giọng Tiểu Lý run rẩy: "Phó cục trưởng Kỳ, hay là chúng ta bắt hắn đi! Chỉ cần chúng ta ẩn nấp tốt rồi ra tay bất ngờ, ta nắm chắc phần thắng rất cao."
Thấy Kỳ Đồng Ủy nhìn mình, Tiểu Lý nói rất nghiêm túc: "Ta đạt danh hiệu quán quân bắn súng trong trường, mà khả năng vật lộn cũng rất mạnh."
"Chỉ cần ta tiếp cận hắn trong vòng một mét, cho dù hắn có súng, ta cũng đảm bảo có thể thu phục hắn."
Thấy Kỳ Đồng Ủy do dự, Tiểu Lý bổ sung thêm một câu.
Kỳ Đồng Ủy từng có khoảnh khắc do dự. Không ai hiểu rõ hơn hắn lợi ích của việc bắt sống tên này. Ngoài ra, hắn biết bản lĩnh của Tiểu Lý, biết rằng nếu tiến hành bắt sống thì tỉ lệ thành công rất cao.
Nhưng nếu mình bắt người tức là trở mặt với cái tên đáng sợ kia.
Tiểu Hồng Bào lòng dạ độc ác.
"Sau khi xác nhận thân phận, lập tức bắn chết!"
Kỳ Đồng Ủy tự dưng rùng mình, đưa ra lựa chọn: "Rất có thể là trên người hắn có bom, chúng ta không thể mạo hiểm tính mạng."