Khu chợ rất sôi động, xe máy ba bánh và xe kéo chen chúc nhau, cộng với dòng người ra vào tấp nập và tiếng kêu nối tiếp đã thể hiện rõ bốn chữ khói lửa nhân gian là như thế nào.
Tô Trung Hòa bước đi thong thả với vẻ thích thú, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống hỏi giá, nụ cười không ngừng hiện lên trên khuôn mặt.
Có thể thấy, dù là giá cả hay mức bội thu, hắn đều hài lòng với phiên chợ rau lớn nhất trong ngày này.
Về phần dơ dáy bẩn thỉu?
Ông chủ Tô từ tầng dưới chót đi lên. Hắn không phải loại người cao ngạo, thành ra hắn không có bất kỳ phản cảm nào đối với những thứ này.
“Ông chủ, cân cho ta cái này.”
Sau khi mua không ít đồ ăn, Tô Trung Hòa mới mỉm cười nói với người dân trồng rau: “Mỗi ngày chắc ngươi bán không ít. Ta thấy lượng người qua lại rất lớn.”
“Cũng tạm, dù sao cũng đủ để nuôi cháu trai đi học.”
Lão nông trả lời lập lờ nước đôi. Nguyên tắc không được tiết lộ tiền đã khắc sâu trong xương. Cho dù đối phương mua không ít thức ăn, nhưng lão nông tuyệt đối không cho ra một đáp án chính xác.
Tô Trung Hòa không thèm để ý, tiếp tục hỏi: “Trị an nơi này có ổn không?”
“Ổn.”
Lần này lão nông với nước da ngăm đen cho ra đáp án vô cùng nhanh: “Ngươi cứ tùy ý đi dạo trong này, tuyệt đối không mất một phân tiền, cũng chẳng ai làm thịt khách đâu.”
Bây giờ vẫn là những năm 1990, ông chủ Tô nắm quyền rất nhiều nơi đương nhiên biết những trường hợp như vậy là cực kỳ hiếm. Bây giờ có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy dưới sự quản lý của mình, Tô Trung Hòa không khỏi cảm thấy hài lòng.
“Ông chủ, quản lý chợ thì sao?”
Tô Trung Hòa hỏi.
Hắn nghĩ có thể quản lý nơi này một cách có trật tự như vậy nhất định có rất nhiều điểm sáng đáng để tìm hiểu và phát huy. Đó cũng là điểm vào tốt nhất để hắn can thiệp vào dự án sinh kế của người dân Thiên Nam.
“Đám khốn đó à?”
Giọng điệu của lão nông khiến Tô Trung Hòa cảm thấy chuyện không đơn giản. Ông chủ Tô lập tức đưa ra nghi ngờ của mình.
“Ông chủ, đừng mắng người khác như thế.”
Ông chủ Tô cười nói: “Ta đã từng làm công việc quản lý chợ, ta biết để có được một cái chợ lớn như vầy không hề dễ dàng, phải tốn rất nhiều sức.”
Nhìn lão nông vẫn còn đang nghi ngờ, Tô Trung Hòa đưa ra một lý do hoàn mỹ: “Ta cũng định mở một khu chợ ở phía Bắc thành phố, cho nên ta đến đây để học hỏi.”
“Ngươi tìm những tên khốn… à đám quản lý chợ vô dụng đó làm gì?”
Lão nông mắng một câu cũng sợ, lập tức đổi lại xưng hô, nhưng giọng điệu vẫn khinh thường như cũ. Bó xong bó tỏi tây trong tay, lão nông chỉ vào một cảnh sát tuần tra đeo băng tay màu đỏ: “Nếu ngươi muốn mở chợ, tốt nhất ngươi nên thuê hắn đi.”
Tô Trung Hòa quay đầu lại, hắn nhìn thấy một nam nhân trông có vẻ luộm thuộm khoảng bốn mươi tuổi đang nhàn nhã đứng trong đám đông, đôi mắt cảnh giác không ngừng nhìn người qua đường.
Tay phải của nam nhân có chút vặn vẹo, điều khiến Tô Trung Hòa chú ý nhất là nam nhân này chỉ có bảy ngón.
Có vẻ như là một người tàn tật.
“Đừng xem thường lão Duy. Hắn là một tên trộm nổi tiếng hơn mười năm trước, được gọi là tặc Thiên Nam.”
Có lẽ nhìn thấy câu hỏi trong mắt Tô Trung Hòa, lão nông nước miếng văng tung tóe kể lại lịch sử vinh quang của đối phương.
“Tuy nhiên, thuê hắn không phải có ích hoàn toàn. Hắn cùng lắm chỉ có thể giúp ngươi coi chừng đám ranh con ăn cắp tiền không dám ra tay. Còn nếu ngươi muốn chợ của mình an toàn thì…”
Lão nông líu lo không ngừng đã nói ra một cái tên mà Tô Trung Hòa không bao giờ ngờ đến: “Ngươi nhờ đám người Cẩm Tú quản lý đi. Đám người đó có ích hơn.”
“Cẩm Tú?”
Tô Trung Hòa quá mức kinh ngạc thậm chí không thể che giấu biểu hiện chân thực của mình.
“Hẳn là cái tên đó.”
Lão nông gãi đầu, trả lời không chắc chắn cho lắm.
“Cái chợ này trước đây hỗn loạn lắm, người ngoài sợ tới mức không dám vào buôn bán. Về sau nghe nói có công ty chi nhánh nào đó của Cẩm Tú quản lý nơi này, mọi chuyện lập tức thay đổi.”
…
“Lại là Cẩm Tú.”
Sau khi chào tạm biệt lão nông trồng rau, biểu hiện của Tô Trung Hòa có chút lạnh lùng.
Hắn không thể hiểu tại sao Tô Bình Nam lại can thiệp vào một lĩnh vực như chợ rau quả khi sản nghiệp của hắn đã trải dài trong bảy tám ngành, lợi nhuận kiếm được rất nhiều?
“Đến hỏi thăm đi.”
Tô Trung Hòa chỉ vào nam nhân chỉ có bảy ngón tay.
Miệng nhiều người xói chảy vàng.
Không ai tin một Tiểu Hồng Bào ngang ngược, tàn nhẫn lại có sự thiện lương mà người bình thường không thể hiểu được.
Cho dù là Tô Trung Hòa cũng không ngoại lệ.
…
Đi cùng chỉ có ba người.
Tô Trung Hòa là ông chủ, đương nhiên sẽ không đích thân đi làm. Tề Toàn Thịnh là đại quản gia của ủy ban, cấp bậc rất cao.
Đương nhiên, mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng không thể để hắn làm.
Vì thế, người thực hiện mệnh lệnh của Tô Trung Hòa chỉ có một người, thư ký Lý Kỳ Xương.
Cũng chính chuyện này rốt cuộc đã khiến cho người trẻ tuổi đã từng được nghe về hung danh hiển hách của tập đoàn Cẩm Tú hiểu được giang hồ là gì.
Cái gì mới là một thế giới khác bên ngoài pháp luật.
Sức mạnh nghiền ép giúp Lý Kỳ Xương không khó để hiểu được nội hàm của vấn đề.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, hắn về đến văn phòng của Tô Trung Hòa.
“Ta đã điều tra rõ ràng rồi. Ta cảm thấy không có khả năng mở rộng.”
Lý Kỳ Xương cẩn thận sắp xếp từ ngữ: “Có một đội tuần tra trong chợ, trong đó bao gồm những người đã được thả sau khi mãn hạn tù. Những người này có kinh nghiệm và nghiêm túc trong công việc.”
Tô Trung Hòa không ngẩng đầu, vẫn nhìn văn kiện trong tay, lơ đãng hỏi: “Việc tái tuyển dụng các tù nhân đã được thả là một chuyện tốt cho sự ổn định xã hội, tại sao không có khả năng mở rộng?”