“Mấy ngày nay ông chủ Tô đã cười rất nhiều.”
Mười chữ.
Nếu như một chữ đáng giá một triệu, vậy thì câu này đáng giá mười triệu!
Thời điểm này là cuối thế kỷ hai mươi, người có tài sản một triệu đã khiến hàng xóm, người thân, ngươi bè phải ngưỡng mộ, nếu là mười triệu thì sao?
Khối tài sản khổng lồ khiến Lý Kỳ Xương phải nín thở.
Về việc có thực sự nhiều như vậy không, hắn không hề hoài nghi. Bởi vì Tiểu Hồng Bào lấy ngọc làm nhà lấy vàng làm ngựa, là kẻ thống trị hai vùng đất Thiên Nam và Hải Châu đã rất nhiều năm.
Có nhiều ý kiến trái chiều về Tô Bình Nam. Nhưng cho dù là địch hay là bạn đều phải thừa nhận một điều.
Nam nhân đã nói là làm, rất coi trọng chữ tín.
Trong phòng tắm chỉ có tiếng vòi nước tí tách, biểu cảm của Lý Kỳ Xương thay đổi thất thường, cuối cùng dòng nước mát lạnh đã giúp hắn lấy lại bình tĩnh.
Hắn là một người thông minh.
Không cần phải nói, sự xuất hiện của tập đoàn Cẩm Tú bao gồm cả lời hứa hẹn đã nói với Lý Kỳ Xương khiến lòng hắn cảm thấy ớn lạnh.
Cho dù là Lưu Hán Vũ hay là Kỳ Đồng Ủy. Đằng sau những sự việc rất mơ hồ này thực chất là có sự tác động của nam nhân đáng sợ đó.
Tô Bình Nam đã dự đoán chính xác, Lý Kỳ Xương không còn sự lựa chọn nào khác.
Cho dù là sợ hãi hay nghi ngờ, bây giờ hắn chỉ có thể dựa theo ý của Cẩm Tú mà thực hiện.
...
“Mấy ngày nay ông chủ Tô đã cười rất nhiều.”
Một bữa ăn vốn không phải là để ăn đã kết thúc rất nhanh chóng, hơn nữa cả hai bên đều không hứng thú với ăn uống.
Lưu Hán Vũ không biểu đạt nhiều, hắn với tâm lý của một con bạc sắp sửa nghỉ hưu cuối cùng đã đợi cơ hội biểu hiện rất tốt. Mà trong cuộc trò chuyện rất mơ hồ với Lý Kỳ Xương, câu nói đó làm cho Lưu Hán Vũ xuất hiện một loại trực giác.
Chẳng lẽ bạn bè của Lý Thủ Nam chính là đại tướng biên cương Tô Trung Hòa?
Mình có phải là kẻ tiên phong trong việc thanh lọc hoàn toàn quyền lực tại Thiên Nam của ông chủ Tô không?
Người càng thông minh suy nghĩ càng nhiều, huống hồ là Lưu Hán Vũ trong chốn quan trường. Với suy đoán như vậy càng khiến hắn kiên định với niềm tin hơn.
Mười phút sau hắn bước vào phòng của tổ trưởng Quách tổ công tác.
Mưa gió càng lúc càng lớn.
...
Đã xác định thời gian địa điểm tiếp nhận điều tra, câu nói này đối với bất kỳ ai đang tại chức đều tương đương với cực hình.
Hạ quốc là một xã hội coi trọng tình người, hầu như tất cả các ông chủ đang chờ bị xử lý theo cách này đều có lai lịch phức tạp, một khi làm như vậy có nghĩa muốn nói với đối phương rằng hệ thống điều tra đã nắm được bằng chứng thép.
Cố Phú Trạch hiểu rất rõ đạo lý này.
Thậm chí hắn còn biết rõ căn phòng và môi trường tại nơi mình sắp phải đến như thế nào.
Nơi đó ngoài các thiết bị giải trí, bất luận là giường hay là các bức tường đều được làm bằng các vật liệu mềm dẻo, chỉ là màu sắc có chút đơn điệu.
Phải biết rằng căn phòng với một màu duy nhất sẽ gây ra rất nhiều áp lực cho nội tâm con người. Cộng thêm những cuộc nói chuyện không đầu không cuối và một vài động tác nhỏ, không khó để phá vỡ phòng tuyến tâm lý của những ông chủ vốn chỉ quen với cuộc sống thỏa mái.
Trên khuôn mặt của Cố Phú Trạch sắp phải đến nơi đó lộ ra một chút u ám bất định.
Một khi bước vào trong đó, không chỉ có căn phòng sẽ bảo vệ cơ thể hắn cao độ, mà còn có người 24/24 giờ nhìn chằm chằm vào hắn, cho nên muốn tự làm hại mình thực sự không dễ dàng.
Hắn không phải là loại người có thể xuống tay với bản thân mình. Nhưng hắn biết rõ đây là cơ hội cuối cùng của mình.
“Làm như vậy chắc không chết được đâu.”
Cố Phú Trạch nghĩ như vậy, sau khi đã đưa ra quyết định hắn đột nhiên dừng lại.
“Bụng khó chịu quá, ta muốn đi vệ sinh.”
Một vài thanh niên đi cùng nhìn nhau, người chỉ huy Tiền Minh lạnh lùng từ chối yêu cầu của Cố Phú Trạch.
“Đã sắp đến nơi rồi. Bên trong phòng có nhà vệ sinh.”
“Nhưng ta không nhịn được nữa, Tiểu Tiền, chuyện nhỏ như vậy cũng không được sao? Chẳng lẽ nhất định phải làm ta mất mặt như vậy sao?”
Ở thời đại này quy định để người từ nơi khác tiếp quản xử lý vụ việc mới đang dần được thực thi, vì vậy những thanh niên này đều là người Thiên Đô. Mà một trong số bọn hắn có chút giao tình với Cố Phú Trạch.
Bất luận là chút giao tình này hay là danh tiếng của Cố gia đều có thể giúp cho Cố Phú Trạch có được cơ hội đi vào nhà vệ sinh.
Tiền Minh sau khi do dự vài giây đã quyết định giữ thể diện cho Cố Phú Trạch: “Được, ta đi cùng ngươi.”
...
“Cố Phú Trạch bị ngã trong nhà vệ sinh rồi? Đầu bị va vào thành bồn cầu, bị thương nặng đang bất tỉnh?”
Sau khi nhận được thông tin, Tô Bình Nam đã phì cười, thậm chí nam nhân còn vừa cười ha ha vừa gắp một miếng thịt kho đút cho tên ngốc ở bên cạnh vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Tên ngốc cũng không khách khí mà ăn nó.
Hôm nay tên ngốc đó đã cầm cự thêm hai phút đồng hồ, điều này làm cho Tô Bình Nam cảm thấy rất vui.
“Có lẽ Cố gia muốn mượn cái cớ này để kéo dài thời gian, một vài dấu vết cần có thời gian để che đậy.” Lục Viễn nhìn lão đại đang cười một cách khó hiểu có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đưa ra suy đoán của mình.
“Cố Thanh Tùng không ngốc, nhưng cũng không thông minh đến mức đó.”
Lời nói của Tô Bình Nam làm cho Lục Viễn cảm thấy rất mơ hồ: “Có rất nhiều người chú ý đến sự việc, vì vậy dấu vết sẽ không thể che đậy được, nhưng có thể giảm nguy hại xuống mức tối thiểu.”
“Mọi người đều cần thời gian. Hơn nữa việc này không hề ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta. Ngược lại Cố Phú Trạch làm như vậy đối với chúng ta chỉ có lợi.”
Tô Bình Nam với vẻ mặt bình thản nhìn tên ngốc đang ăn như hổ đói, trong mắt chứa đầy sự phấn khích mà người bình thường không thể hiểu được.