Tổ ấm dịu dàng là mồ chôn anh hùng.
Đặc biệt là kiểu nam nhân nhà cũ bốc lửa như Nhậm Thiết Quân lại càng không thể cưỡng lại sức mạnh của sự dịu dàng.
Bạch nguyệt quang thời niên thiếu chính là tình yêu chôn giấu trong lòng nam nhân. Cộng thêm mấy lời tâng bốc có chủ ý của Tần Khanh, mấy ngày nay ông chủ Nhậm dường như đã trẻ ra mười tuổi.
Từ sở thích đến hình thể, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung.
Tất cả những điều này khiến trái tim của Nhậm Thiết Quân không ngừng có những thay đổi. Thậm chí lần đầu tiên hắn cảm thấy chán ghét người mà mình đã lấy làm vợ, cũng chính là nữ nhân đã sinh cho hắn một cô con gái, cùng hắn từ trong khó khăn đi ra.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn mất đi sự nhạy bén về chính trị, ví dụ như trong cơn mưa lớn này, hắn đã đến hiện trường muộn sáu phút.
“Lập tức tổ chức khơi thông cứu viện, phối hợp với cảnh sát vũ trang giữ gìn trật tự mấy đoạn đường tiến hành thoát nước, cần bất cứ vật chất gì, ngươi đều có thể tự mình đưa ra quyết định…"
Ông chủ Tô đã đích thân đến hiện trường chỉ huy, nam nhân vốn luôn để ý đến ngoại hình của mình, lúc này trông có vẻ khá thảm hại. Tuy nhiên sau một loạt mệnh lệnh của hắn, rất nhiều người phe địa phương có mặt đã biết rõ năng lực của hắn.
Năng lực của Tô Trung Hòa từng bước đi lên từ cơ sở không phải lý thuyết, mà là khả năng kiểm soát thế cục của hắn.
Sau khi ra lệnh cho Nhậm Thiết Quân đi thực hiện nhiệm vụ, Tô Trung Hòa cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao mưa lớn như vậy đã gây ra tắc đường. Trễ vài phút cũng không nói lên điều gì.
Nhưng hắn không thể ngờ rằng nguyên nhân khiến cho con dao đáng tin nhất của mình đến trễ lại là vì đợi bát cháo của một cô gái!
...
Hiện trường rất ngổn ngang, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi trên má Nhậm Thiết Quân, nhưng hắn lại không cảm nhận được.
Tiểu Khuê thành có quá nhiều tòa nhà trái phép, nếu như những người này không được sơ tán ngay thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, đừng nói là con tốt như hắn, ngay cả Tô Trung Hòa cũng phải chịu trách nhiệm nặng nề.
“Sếp, có người của tập đoàn Cẩm Tú đang giúp đỡ.”
Lý Kiến Hỉ đi đến bên cạnh Nhậm Thiết Quân, nhỏ giọng nói: “Nhưng bọn hắn hình như rất quan tâm đến một cô gái tên là Trương Uyển. Bọn hắn đã giúp người trong gia đình cô gái sơ tán đầu tiên, mà cũng đưa cho rất nhiều vật chất.”
Liên quan đến tập đoàn Cẩm Tú, Lý Kiến Hỉ bởi vì đã điều tra vài lần nên rất để ý, dưới con mắt của hắn chỉ cần là do tập đoàn Cẩm Tú làm thì nhất định có việc mờ ám trong đó.
“Khi xử lý xong việc này, có muốn ta điều tra gia cảnh cô gái này không?”
Lý Kiến Hỉ chủ động ra trận.
“Được.”
Mấy ngày nay mặc dù Nhậm Thiết Quân chìm trong nhu tình, nhưng hắn vẫn giữ được độ nhạy bén nhất định. Hắn biết việc Kỳ Đồng Ủy và Tập đoàn Cẩm Tú rất gần gũi, và một loạt hành động gần đây của phe địa phương khiến hắn cảm nhận được mối nguy.
Đối với Cẩm Tú, hắn cũng nhìn dưới ánh mắt của kẻ thù.
“Sếp, còn có một việc.”
Lý Kiến Hỉ cố ý giảm giọng nói xuống thấp hơn, dưới thời tiết mưa lớn này chắc chắn không thể nghe thấy, có thể thấy hắn thận trọng với những gì mình sẽ nói tiếp theo.
“Nói đi.”
Nhậm Thiết Quân đang la hét chửi mắng một số thuộc hạ đi duy trì trật tự, nhìn qua cảm thấy có chút kỳ lạ, hắn rất hiểu tên thuộc hạ đã đi theo hắn nhiều năm này, biểu hiện của đối phương rõ ràng không phải là chuyện nhỏ.
“Ta đến đây từ rất sớm, trước khi cơn mưa lớn che lấp hoàn toàn hiện trường, ta đã kiểm tra cống thoát nước nơi xảy ra tai nạn”.
Lý Kiến Hi đánh mắt nhìn xung quanh, sau khi lau nước mưa trên mặt hắn mới do dự nói: “Ta có thể khẳng định công trình này có vấn đề, nhưng mới mưa một chút như vậy, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra sự cố, ta cảm thấy không loại trừ khả năng có người phá hoại...”
Con rắn lửa cắt ngang qua bầu trời kèm theo một tiếng sấm lớn, cũng chiếu sáng khuôn mặt kinh ngạc của Nhậm Thiết Quân.
“Phá hoại?”
Nhậm Thiết Quân xác nhận lại?
“Đương nhiên cũng có thể là do đám trẻ con nghịch ngợm, nhưng hiện tại đã mất hết dấu vết...”
Lý Kiến Hỉ trả lời.
“Cũng có thể là chuyện tốt.”
Nhậm Thiết Quân trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Nếu như sự việc xảy ra lúc nửa đêm sẽ có thêm rất nhiều người chết trong giấc ngủ say...”
...
Tập đoàn Cẩm Tú tham gia giúp đỡ thực sự rất quan tâm đến một cô bé tên là Trương Uyển.
Những người phụ trách vận chuyển vật chất tham gia giúp đỡ tuy không biết tại sao cấp trên lại quan tâm đến cô gái nhỏ này, nhưng việc đó không ngăn cản bọn hắn có thái độ kính trọng với cô gái nhỏ này.
Nói là cô gái nhỏ, nhưng thật ra cũng không nhỏ.
Ở độ mười sáu mười bảy tuổi, ngoại trừ làn da trắng nõn có thể coi là một lợi thế, thì bất luận là khuôn mặt non nớt hay là thân hình như giá đỗ của Trương Uyển đều không thể coi là mỹ nhân.
“Cảm ơn các ngươi.”
Trương Uyển đã hoàn hồn lại sau cú sốc, rất chân thành mở lời cảm ơn. Nàng đã là học sinh cấp ba, bề ngoài non nớt không có nghĩa là nàng không thông minh.
Cô gái rất nhạy bén với sự khác biệt trong cách những người này đối xử với mình.
“Là việc nên làm mà.”
Tô Bình Nam rất giỏi trong việc chọn ai để làm gì, Trương Tuấn Hỉ phụ trách tham gia trợ giúp lần này có khuôn mặt thật thà chất phác, thường ngày hắn cũng là một người nhiệt tình.
Vì vậy nhiệm vụ lần này hắn đã hoàn thành rất tốt, nhất là dáng vẻ hăng hái quên mình của hắn đã khiến rất nhiều người có ấn tượng tốt về tập đoàn Cẩm Tú.