Dưới góc độ Tô Trung Hòa không thấy, ánh mắt của Lý Kỳ Xương có chút phức tạp.
Trong lúc vô tình, hắn đã hãm sâu vào cuộc tranh đấu giữa hai Tô ở Thiên Nam. Cảm giác bất lực tràn ngập nội tâm hắn.
Hắn biết bây giờ hắn đã không còn đường lui.
Bất luận Tô Bình Nam hay là Tô Trung Hòa, hai người này có thể bóp chết hắn giống như bóp chết một con kiến. Hiện tại, tập đoàn Cẩm Tú đã lộ ra bộ mặt thật của mình trước mặt Lý Kỳ Xương.
Điều này khiến cho nội tâm hắn không rét mà run.
Lý Kỳ Xương không bao giờ hiểu tại sao Tô Bình Nam lại chọn đối đầu trực tiếp trong khi Tô Trung Hòa không thể hiện quá nhiều sự thù địch với tập đoàn Cẩm Tú.
Nhưng Lý Kỳ Xương đã hiểu ra một điều khi giao phần tài liệu của ủy ban Kinh tế và Thương mại cho Tô Trung Hòa.
Lợi ích.
Trong tài liệu không quá dày đó, phần chấn chỉnh ngành năng lượng và xây dựng tiêu chuẩn các khu phát triển mới cho phép tập trung công nghiệp, quốc hữu hóa và cổ phần hóa chiếm trọn hai trang rưỡi!
Bây giờ, Lý Kỳ Xương không còn là một chàng trai trẻ non nớt, hắn hiểu tài liệu này.
Chính sách trong tài liệu này giống như một con dao thép xuyên thấu, và con dao đó chém vào các ngành công nghiệp độc quyền mà tập đoàn Cẩm Tú dựa vào để tồn tại.
“Tô Bình Nam, nghe nói trước khi cơn mưa đổ xuống đã rời khỏi Thiên Đô.”
Tô Trung Hòa nheo mắt thoải mái dựa vào gối, miệng lẩm bẩm như thể mình là một doanh nhân rất thông minh.
Máy bay bay lên, rất nhanh biến mất trên bầu trời có chút u ám.
…
“Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Sỏa Tử nhìn thấy Tô Bình Nam ngửa mặt nhìn bầu trời thật lâu, không nhịn được liền lên tiếng hỏi. Sau khi bị đánh lập tức có thịt ngon để ăn, chuyện này dần dần khiến cho Sỏa Tử không còn mâu thuẫn với việc ngày nào cũng bị đánh nữa, thậm chí còn có chút nói gì nghe nấy với Tô Bình Nam.
Hiện tại, chỉ cần Tô Bình Nam không lên núi đốn cây, Sỏa Tử sẽ dịu dàng như một con chó săn bị thuần phục.
“Ta đang nhìn tấm màn được kéo ra, ngươi không hiểu đâu.” Tô Bình Nam mỉm cười trả lời.
Sỏa Tử tiến bộ rất nhanh. Mặc dù ngày nào hắn cũng bị đánh ngất, nhưng bất luận thể lực hay trí nhớ đều tăng lên gấp bội.
Sỏa Tử không tiếp tục để ý đến Tô Bình Nam nữa mà ngẩn ngơ ngồi dưới vật trang trí duy nhất trong căn nhà gỗ đơn sơ của mình.
Vật trang trí là ảnh của nữ minh tinh kia.
Ánh mắt của Sỏa Tử quả nhiên không tệ. Miệng của đại mỹ nữ trong phim Đổ Thần ngậm một lá bài khiến Tô Bình Nam có chút kinh ngạc.
“Ngươi thích nữ minh tinh này?”
Nói thật, tấm ảnh này có vẻ lạc lõng trong căn nhà đơn sơ của Sỏa Tử.
“Ừm.”
Sỏa Tử nghiêm túc gật đầu.
“Ngươi có muốn gặp nàng không? Ăn cơm, dạo phố với ngươi?” Tô Bình Nam nheo mắt cười nói.
Sỏa Tử không bao giờ ngờ rằng mong muốn tưởng chừng như không thể đạt được này của mình lại dễ dàng với nam nhân đối diện.
Hắn trả lời: “Ta chưa từng nhìn thấy tiên nữ nào đẹp như vậy. Nếu ngươi có thể, hãy cho ta làm quen với nàng.”
Sỏa Tử gãi đầu, suy nghĩ cả nửa ngày mới đưa ra điều kiện trao đổi: “Ta có thể giúp ngươi chặt một gốc cây, nhưng không phải cây trên núi.”
Sỏa Tử chỉ vào ngọn núi nơi xa xa chỉ có thể nhìn thấy đường viền màu xanh lam, nghiêm túc nói.
“Ngọn núi đó không thuộc về chúng ta.”
Có thể khiến cho Sỏa Tử luôn giữ vững ranh giới của mình nói ra câu nói này, Tô Bình Nam biết rằng thời cơ để tên gia hỏa này tình nguyện vì Cẩm Tú chiến đấu đã không còn xa nữa.
Bây giờ là lúc nên trở về.
Ở Thiên Nam, ông chủ Tô đã đưa ra quyết định, ngược lại sẽ rơi vào thời kỳ bình lặng. Đây là điều rất bình thường. Trước khi bão tố đến, mặt biển luôn bình lặng.
“Ta không muốn cây của ngươi.”
Tô Bình Nam chỉ vào đại mỹ nữ trong tấm áp phích: “Gặp nàng rất dễ, chỉ cần ngươi đồng ý với ta một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Trong ánh mắt đơn thuần của Sỏa Tử có chút thêm căng thẳng. Mặc dù hắn ngốc nhưng không quá đần. Trực giác của hắn nói cho hắn biết nam nhân kia tuyệt đối không lừa gạt hắn.
“Làm việc cho ta.”
Tô Bình Nam đưa ra điều kiện.
“Là bát sắt sao?”
Sỏa Tử vẫn luôn nhớ kỹ một câu của lão độc thân: “Ngươi là đồ ngốc, cho nên ngươi phải giữ vững bát sắt của mình. Chỉ có như vậy, ngươi mới không bị chết đói.”
Sỏa Tử luôn chấp nhất đối với bát sắt. Cũng bởi vì hắn ngốc, hắn mới có thể chống lại được cám dỗ của lương cao phú quý một cách kinh ngạc.
“Có biên chế, làm việc chính thức.”
Tô Bình Nam nhìn ra được Sỏa Tử rất chấp nhất đối với bát sắt. Nam nhân rất ít khi nói dối lần đầu tiên sử dụng một lời nói dối mà người bình thường sẽ thấy khó tin: “Có thể điều động công việc canh gác rừng của ngươi sang đó.”
“Thật sao?”
Lần đầu tiên Sỏa Tử có chút do dự: “Vậy con chó của ta phải làm sao bây giờ?”
“Nó có thể đi theo ngươi. Ngươi yên tâm đi, thời gian về sau của con chó này sẽ còn tốt hơn rất nhiều người.”
Tô Bình Nam trả lời rất nhanh. Hắn hiểu rõ nhất loại người như Sỏa Tử. Một khi đối phương đã nhận định việc gì, đối phương nhất định sẽ theo đến cùng.
“Vậy ta cần phải làm cái gì? Đầu óc của ta không được tốt, rất nhiều người đều biết ta là đồ ngốc. Mọi người hay nói ngu ngốc thì chẳng làm được việc gì.”
Sỏa Tử chỉ vào đầu của mình. Một sự bất bình trẻ con hiện lên trên gương mặt hắn.
“Có nhớ nữ hài hôm đó không?”
Biểu hiện của Tô Bình Nam vô cùng nghiêm túc: “Ta muốn ngươi canh chừng nàng giống như canh chừng ngọn núi. Trừ phi ngươi chết đằng trước nàng, còn không, vĩnh vĩnh ngươi không thể lui lại một bước.”
“Cơm ngoài đó rất đắt, ta có thể ăn no bụng không?”
Trọng điểm của Sỏa Tử hiển nhiên không giống Tô Bình Nam. Sỏa Tử cho rằng mình đã lấy tiền của người ta tất nhiên phải tận chức trách, nhưng hắn vẫn còn có chút lo lắng về giá cả bên ngoài.