Tô Bình Nam đột nhiên nhìn về phía nữ hài: “Cả đêm nay ngươi cố gắng khiến ta vui vẻ. Bây giờ, tâm trạng của ngươi rất nôn nóng.”
Hai người nhìn nhau. Nàng nhận ra nam nhân trông mạnh mẽ và thâm trầm suốt cả đêm thực ra có một khuôn mặt khá đẹp trai dưới ánh đèn mờ.
Đặc biệt là lông mày và đôi mắt của người đối diện.
Ánh sáng lốm đốm khiến đôi mắt của đối phương trở nên sâu thẳm và đáng sợ.
Trực giác của nữ hài mách bảo nàng sẽ thua, bởi vì nàng rốt cuộc phát hiện nàng nhìn không thấu nam nhân này.
“Bởi vì một trò đùa, một cuộc cá cược xem ta có hiểu nam nhân hay không. Cho nên ta có vẻ hơi lơ đãng. Ta xin lỗi.”
Sau khi cúi đầu xin lỗi, Joko mím môi, ánh mắt nhìn thẳng Tô Bình Nam, mỉm cười nói: “Nhưng thua trong tay người như Tô tiên sinh cũng xem như đáng giá.”
Nữ hài không giải thích quá nhiều vì lòng kiêu ngạo của mình, hơn nữa biết đâu sẽ khơi dậy sự tò mò của Tô Bình Nam thì sao?
Đáng tiếc nam nhân chỉ gật đầu mà không hỏi thêm câu nào.
Joko lại đánh giá sai tính cách của Tô Bình Nam.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, nam nhân lòng có sơn hà này thường hiếm khi để tâm đến nữ nhân.
“Cũng đến giờ rồi.”
Tô Bình Nam xua tay ra hiệu cho đám người Tô Văn Văn ngồi xuống: “Để Đỗ Thạch đưa ta trở về là được. Rượu ngon gái đẹp, đừng lãng phí thời gian. Bữa cơm này xem như ta mời các ngươi, bù đắp những ngày vất vả vừa qua.”
Nam nhân đang bước đi bỗng nhiên nói với Joko đang khom người đưa tiễn: “Ngươi không tệ, mọi chi tiết đều được thực hiện vừa phải và ngươi xứng đáng với cái giá của mình.”
Vào lúc này, cả Joko và Tô Bình Nam đều không ai ngờ ngày sau hai người lại có mối quan hệ lợi ích khó mà dứt bỏ.
…
Bất kể điều gì xảy ra trong đêm tối, mặt trời vẫn mọc vào ngày hôm sau.
Ngay khi mặt trời thiêu đốt vừa ló dạng khỏi bầu trời và tỏa ánh sáng vàng xuống toàn bộ Thiên Đô, một chiếc máy bay Boeing đã hạ cánh êm ái trên đường băng rộng rãi của sân bay Thiên Đô.
Hậu Đại Khánh đến.
Nam nhân có lý lịch thâm hậu đến mức có thể đảo lộn cả Thiên Đô này bước xuống máy bay một cách chậm rãi trong bộ vest lịch sự.
Điều hắn không ngờ là người nghênh đón mình là ông chủ Quý bộ phận giám sát cả đêm không ngủ.
Bất kể cấp bậc hay thâm niên, ông chủ Quý không nên có mặt ở đây vào lúc này.
Nhưng hắn lại đến, hơn nữa còn gióng trống khua chiêng.
Nhìn từ điểm này, mạng lưới quan hệ của nhà họ Chung không hề hẹp như người ngoài nghĩ.
Ông chủ Quý dùng hành động này để chứng minh lựa chọn của mình trong quan trường vẫn còn đang u ám của Thiên Nam.
Lần này, Quý Hưng Thịnh muốn ủng hộ Tô Trung Hòa. Hiển nhiên lúc ván cờ bắt đầu, ông chủ Quý đã lựa chọn đặt cược trước!
…
Thế nào là một cuộc giải phẫu thành công và hoàn hảo theo đúng nghĩa?
Tuyệt đối không phải thời gian phẫu thuật dài ngắn ra sao, càng không phải việc vết thương được khâu đẹp thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào bản chất. Mục đích cơ bản của phẫu thuật là chữa khỏi bệnh và cứu người bệnh! Câu trả lời đã sẵn sàng xuất hiện.
Một ca phẫu thuật hoàn hảo là giảm thiểu tổn thương cho cơ thể bệnh nhân đồng thời loại bỏ cơn đau.
Lý do tương tự.
Tuy Tô Trung Hòa không phải là bác sĩ xuất sắc nhưng chắc chắn là một chuyên gia quan trường xuất sắc.
Cho nên, hắn biết rất rõ cuộc phẫu thuật lớn ở Thiên Nam lần này phải cắt bỏ khối u ung thư một cách chính xác, đồng thời giảm thiểu ảnh hưởng hoặc gây tổn hại cho bản thân!
Vì lý do này, hắn không những đem con rể nhà họ Chung làm vật tồn tại thu hút hỏa lực, mà thậm chí hắn còn có sẵn bản thảo trong đầu.
Bắt cái lớn bỏ cái nhỏ.
Cho dù hắn có năng lực đáng kinh ngạc, hắn tuyệt đối không thể áp đặt lên toàn bộ Thiên Nam. Nếu hắn làm như vậy, hắn không phải đang phẫu thuật mà là đang đi trên dây với đời sống chính trị của chính mình!
Trong nhiều năm về sau, khi Tô Trung Hòa trầm tư nhớ lại hành động chính trị lần này của mình, hắn không cảm thấy việc mình làm có gì không phù hợp.
Trằn trọc vô số lần trong đêm, Tô Trung Hòa cho rằng nếu ông trời cho hắn một cơ hội làm lại, cách làm của hắn vẫn như cũ.
Nhưng vì sao diễn biến sự việc lại hoàn toàn đi chệch khỏi khuôn khổ hắn đặt ra, Tô Trung Hòa không biết. Cho đến thời điểm hồi quang phản chiếu trên giường bệnh, lão nhân đã từng vẻ vang một thời đột nhiên bật dậy.
“Đúng là ngu xuẩn.”
Dưới con mắt kinh hoàng của tất cả thành viên trong gia đình, Tô Trung Hòa gần như dùng hết sức lực cuối cùng để nói ra một câu.
“Người được lợi nhiều nhất chắc chắn là kẻ đứng sau hậu trường! Đây là kết quả của việc nhìn vào bản chất của sự việc bất kể bề ngoài. Mọi việc đều được âm thầm thúc đẩy bởi một bàn tay mà ta không nhìn thấy hoặc để ý tới.”
Lão nhân bị gọi là quan chức độc ác vì sự kiện Thiên Nam còn chưa nói hết câu, dấu hiệu tượng trưng cho nhịp tim trên dụng cụ trong phòng chăm sóc đặc biệt đã trở thành một đường thẳng.
Người nhà nhìn nhau, sau đó trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc.
Về phần lão nhân nói cái gì, không ai có thể hiểu được, huống chi là hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Một số điều cuối cùng sẽ trở thành bí mật hoàn toàn theo thời gian. Thế giới sẽ vẫn bị bao bọc bởi những lời nói dối đẹp đẽ và tiếp tục tiến lên.
…
“Hậu Đại Khánh đã đến Thiên Đô?”
Ngày hôm sau, Tô Bình Nam vẫn giữ được tinh thần rất tốt. Sau khi điện thoại vệ tinh của nam nhân được kết nối, Lục Viễn đã báo cáo lại mọi chuyện chi tiết về tình hình Thiên Nam sau hôm Tô Bình Nam rời đi.
“Vâng, đi chuyến bay đầu tiên.”
Lục Viễn đáp: “Việc này có chút không khớp với thời điểm chúng ta phát hiện, hẳn là sớm hơn năm ngày. Hơn nữa Quý Hưng Thịnh còn đích thân ra đón, cho vị thiên chi kiêu tử kia đủ thể diện.”
“Không phải cho Hậu Đại Khánh thể diện mà là cho ông chủ Chung đứng đằng sau, đồng thời cũng đã bắt đầu đứng đội.”
Tô Bình Nam theo thói quen gõ tay trái xuống mặt bàn: “Xem ra ông chủ Quý đã hạ quyết tâm, thắng thua không quan trọng.”