Người xưa cần gì khi thức dậy lúc nửa đêm? Cái bô.
Nhưng thứ mà mọi người cần như vậy lại chưa bao giờ được người ta ưa thích. Dù sao trong suy nghĩ của mọi người, đây là thứ rác rưởi có thể vứt đi bất cứ lúc nào, bẩn thỉu đến mức khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Tổ chức yakuza đang ở trong tình thế lúng túng.
Bọn hắn thực hiện những công việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng cho đám quan chức cấp cao, nhưng một khi đối phương không cần, bọn hắn sẽ bị loại bỏ bất cứ lúc nào.
Nhưng con người thật lạ lùng.
Tổ chức “cái bô” trong mắt đám quan chức cấp cao cực kỳ chán ghét cảm giác bị vứt bỏ, nhưng hầu như tất cả yakuza đều bồi dưỡng cái bô của mình, giống như hổ đẩy cáo ra để gánh chịu trách nhiệm, nhưng cáo cũng sẽ tìm những con kiến để thay mình gánh lấy.
Ken Watanabe là một con kiến như vậy, hay còn gọi là một cái bô trong số những cái bô.
Hắn là một tay súng trong băng nhóm bạo lực dưới sự chỉ đạo của hội Hanabishi. Có thể nói hắn là một tay súng rất cừ khôi. Trong thời điểm Kansai tranh bá, chính Ken Watanabe là người đã lãnh đạo một nhóm người lập được nhiều công lao, trở thành đầu lĩnh thành công nhất của hội Hanabashi.
Hắn cũng phải trả giá cho việc đó.
Ken Watanabe bị bắn ba phát vào bụng thường xuyên cảm thấy bụng đau âm ỉ khi tuyết rơi, nhiều khi chỉ cần di chuyển quá nhiều, hắn thậm chí sẽ cảm thấy chóng mặt.
Điều quan trọng nhất là luôn có một bí mật ẩn giấu trong trái tim Ken Watanabe.
Sau những trận chiến khốc liệt giữa Hanabashi và Yamada nhằm tranh giành quyền thống trị Kansai, Ken Watanabe nhận thấy đôi khi tay mình bắt đầu bất giác run lên.
Mặc dù không xảy ra mọi lúc, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu ngươi đột nhiên run rẩy trong trận chiến sinh tử?
Chẳng cần nghi ngờ, hắn sẽ chết.
Nhưng dù vậy, Watanabe vẫn dấn thân vào công việc tay súng cực kỳ nguy hiểm, không phải vì hắn không muốn mà vì hắn cần tiền, rất nhiều tiền.
Thế giới này thuộc về người khôn ngoan.
Kkẻ lao tâm trị người, còn người lao lực thì bị người trị. Mặc dù hình xăm của Ken Watanabe đã có thể bao phủ toàn bộ cơ thể, nhưng tính cách bốc đồng và phong cách chiến đấu của hắn khiến hội Hanabashi không thể cho hắn một vị trí cao hơn.
Không có vị trí cao hơn thì không có thêm thu nhập.
Ken Watanabe đã kết hôn và có hai con rất cần tiền. Điều duy nhất mà một nam nhân không bao giờ nghĩ rằng mình có thể sống đến già trong yên bình và ổn định sau khi có con và gia đình có thể làm là đánh đổi cuộc đời mình để lấy thêm của cải.
Ngươi đã bao giờ nghĩ đến việc rời bỏ giang hồ chưa?
Ở đất nước hoa anh đào này, hình xăm tượng trưng cho thành tựu và đóng góp của Watanabe đã đặt dấu chấm hết cho mọi con đường cải tà quy chính của hắn.
Nghĩ đến tối nay mọi việc suôn sẻ, hắn có thể nhận được rất nhiều tiền thưởng, chuyện mua thêm quần áo mà vợ thích cùng với phí luyện thi của hai đứa con gái sẽ được giải quyết, nam nhân lại càng vui vẻ hơn.
“Ta rất ngưỡng mộ ngươi, Hải Long kun. Nếu có cơ hội đến Kansai, hy vọng ngươi có thể đến nhà ta làm khách. Vợ của ta làm bánh quế rất ngon.”
Khi chia tay, Ken Watanabe đã gửi lời mời chân thành đến Hoàng Hải Long. “Ngươi là một người tốt.”
Hoàng Hải Long nhìn ra đối phương thật lòng mời mình, hắn cười nói: “Đáng tiếc chúng ta không có cơ hội ngồi cùng nhau.”
“Vì sao?”
Watanabe Ken khó hiểu hỏi: “Kansai cách Kyoto không xa, ngươi có thể đến bất cứ lúc nào.”
“Ngươi là người tốt, chết đi thật đáng tiếc.”
Hoàng Hải Long trả lời đồng thời giơ khẩu súng trong tay lên, sau đó bóp cò.
Pằng, pằng.
Cùng lúc máu nở trên đầu Watanabe Ken, người của Cẩm Tú bắt đầu bắn tất cả những người của hội Hanabishi mà không có bất kỳ cảnh báo nào!
Đối với một con kiến mà nói, giang hồ là một con đường không có lối về.
Ở khoảng cách gần như vậy, lại không chút đề phòng.
Với hai điểm này, kết cục của Watanabe và các tay súng của hội Hanabishi đã được định đoạt.
Watanabe đã chết, đôi mắt của hắn vẫn mở to, dường như muốn hỏi tại sao giây trước vẫn là bạn bè cùng chiến tuyến mà giây sau đã chĩa súng bắn vào mình.
“Đừng trách ta.”
Hoàng Hải Long muốn vuốt mắt cho đối phương: “Hôm nay các ngươi không chết thì sau này người chết sẽ là chúng ta, đều là vì chủ nhân của mình mà thôi.”
Nam nhân bỏ tay ra khỏi mặt Watanabe. Nhưng mắt của hắn vẫn mở to, như thể không cam tâm rời đi như vậy.
“Ta sẽ gửi một khoản tiền cho vợ con ngươi.”
Dù sao Hoàng Hải Long cũng xuất thân từ một quân nhân, hắn vẫn còn cách rất xa sự vô tình của những tên giang hồ tàn ác. Sau khi giết chết một kẻ không thù không oán vừa mới mời mình đến nhà ăn tối, hắn ít nhiều cũng cảm thấy có chút tội lỗi.
Hoàng Hải Long nói ra lời này, Watanabe cuối cùng cũng từ từ nhắm mắt lại.
“Có mười phút để tạo hiện trường giả.”
Hoàng Hải Long nhìn lướt qua đồng hồ: “Phải thực hiện thật nhanh!”
Mọi người bắt đầu làm việc, thay đổi vũ khí, loại bỏ một số dấu vết, những việc này đã được huấn luyện từ trước nên công việc tại hiện trường rất suôn sẻ.
…
Cùng lúc đó ở một địa điểm khác, một khung cảnh tương tự cũng diễn ra trên địa bàn của hội Sanno tại Kyoto.
Đêm nay được định trước là đêm sẽ được ghi vào trong lịch sử của yakuza Nhật Bản.
Rất nhiều năm sau, ở thời đại Internet cực kỳ phát triển, cư dân mạng đã đặt tên cho đêm nay là đêm đẫm máu. Thậm chí cư dân mạng Nhật đã dựa vào những sự việc xảy ra trong ngày này, soạn ra vô số câu chuyện kinh điển.
“Sẽ có bao nhiêu người chết? Ta cần con số và địa điểm cụ thể.”
Kataoka đã thỏa hiệp, nhìn Otomo chậm rãi nói: “Dưới trướng hội Sanno có tổng cộng mười ba băng nhóm, ngươi muốn đánh bốn băng nào?”
“Hakusan, Ikeda và hai băng nhóm phụ trách nhiệm vụ vận chuyển hàng buôn lậu. Về số lượng người, ta không xác định được, nhưng ta có thể nói với ngươi rằng tất cả các thành viên của hội Sanno có mặt ngày hôm nay đều sẽ không thể sống sót.”
Ẩn trong giọng điệu bình tĩnh của Otomo Sanwa là sự hung ác và đẫm máu mà Kataoka rất quen thuộc.