Hiện tại, Otomo rốt cuộc cũng hiểu được tại sao năm năm trước mình có binh cường mã tráng nhưng lại không chịu nổi một cuộc tấn công, bởi vì hắn không có thế lực chân chính.
Binh mã chưa động, lương thảo đi đầu.
Tổ chức Otomo tính đến nay đã sử dụng số tiền bốn trăm triệu yên. Có thể nói, nội tình của tập đoàn Cẩm Tú đã giúp cho tổ chức Otomo có thể thoải mái như vậy.
Kinh doanh mất mạng thì có người làm nhưng kinh doanh mất tiền thì chẳng ai làm cả.
Tô tiên sinh đã đầu tư rất nhiều. Số tiền thu được trong tương lai quả thực không thể tưởng tượng được!
Mọi chuyện càng suôn sẻ thì Otomo càng sợ hãi và ngưỡng mộ tài năng của Tô Bình Nam. Đồng thời hắn cũng bất ngờ trước tham vọng mà ông chủ mới của mình thể hiện.
Đừng quên, hiện tại tập đoàn Kim Môn ở Bổng Tử quốc thuộc về Cẩm Tú. Nếu cục diện ở đất nước hoa anh đào dựa theo suy nghĩ của Tô tiên sinh mà thành công…
Tổ chức Yamaguchi? Hội Sumiyoshi?
Những tổ chức yakuza này trong mắt người thường sẽ chẳng là gì trước mặt Cẩm Tú.
Nhìn Toriyama, Otomo thản nhiên lên tiếng: “Fuse rất để mắt đến ta. Lần này Hanabishi sẽ vận dụng át chủ bài của bọn hắn. Giết chết bọn hắn, Hanabishi tuyệt đối sẽ tổn thất rất lớn. Đến lúc đó, hội Hanabishi không thể không đánh.”
Kataoka chen vào: “Chúng ta hãy xử lý Fuse. Hội Hanabishi và hội Sanno sẽ lưỡng bại câu thương. Ngươi sẽ có được tất cả những gì ngươi muốn.”
“Được, ta sẽ bảo đám gia hỏa đó phối hợp với ta.”
Toriyama cuối cùng cũng đồng ý tham gia trò chơi. Trước khi rời đi, hắn đột nhiên hỏi Otomo một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu hắn.
“Otomo-kun, ngươi sẽ làm gì nếu ta từ chối lời đề nghị hợp tác của ngươi?”
Otomo thành thật trả lời.
“Bất cứ thứ gì cản đường ta đều sẽ bị quét sạch, ta sẽ giết ngươi và đổ tội cho hội Hanabashi.”
“Cảm ơn vì ngươi đã lựa chọn ta.”
Toriyama cúi đầu rời đi. Hắn biết mình không còn lựa chọn nào khác khi đối mặt với Otomo đang có số tiền khổng lồ.
Hai tiếng sau, một đoàn xe gồm năm chiếc Toyota SUV màu đen lái vào một trạm thu phí chỉ cách Kyoto mười tám kilomet.
Kẻ vượt biển giết người lại sắp bắt đầu, mọi sự thay đổi trật tự trong giang hồ đều là một tướng công thành vạn cốt khô…
…
Thời tiết tháng 5 ở xứ sở hoa anh đào thường rất tốt. Dù thỉnh thoảng có mưa nhẹ nhưng lại là ngày hoa anh đào trên núi nở rộ.
Mưa phùn mờ mịt và hoa anh đào đang nở rực rỡ.
Hideo Yamamoto rất thích mùa này.
Với bộ râu xồm xoàm và vẻ ngoài nhếch nhác, chàng trai trẻ mới ngoài đôi mươi này trông như một con thú không hài lòng với cuộc sống.
Quả thật hắn không thành công cho lắm.
Hideo Yamamoto là một họa sĩ truyện tranh không quá thành công. Hắn đã làm việc trong ngành này được bảy tám năm, nhưng hắn vẫn chưa tạo ra được một tác phẩm đúng nghĩa nào, mà chủ yếu là giúp đỡ một số đại sư mà thôi.
Dựa vào tài vẽ tranh xuất sắc và khả năng bắt chước siêu phàm, hắn sống tương đối sung túc.
Binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là binh sĩ giỏi, họa sĩ truyện tranh không có tác phẩm ăn khách không phải là họa sĩ giỏi.
Đây là câu cửa miệng của Hideo Yamamoto.
Vì thế, hắn đã bỏ công việc họa sĩ ổn định của mình, thay vào đó hắn cầm máy ảnh và đi lang thang khắp nơi để tìm kiếm nguồn cảm hứng mà hắn mơ ước.
…
Cơn mưa phùn giúp cho không khí trở nên trong lành. Sự chênh lệch nhiệt độ khiến không khí tràn ngập sương mù dày đặc.
Làn sương trắng dày đặc kết hợp với những bông hoa anh đào hồng nở rộ khiến khung cảnh đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.
Đây là con đường nông thôn dẫn đến Kyoto.
Ở rất xa, chỉ có một trạm kiểm soát được bao quanh bởi hoa anh đào, Yamamoto Hideo không cưỡng lại được cảnh đẹp đã leo lên sườn đồi cách đó không xa, há hốc mồm bấm máy trước vẻ đẹp hiếm có này.
Tiếng gầm của ô tô đã phá vỡ bức tranh hoàn hảo trong mắt Yamamoto Hideo. Nhìn đoàn xe bảy tám chiếc xe Toyota màu đen xuất hiện trong ống kính, nam nhân phàn nàn không muốn đặt máy ảnh trên tay xuống.
Đoàn xe hẳn rời đi sớm thôi, lúc này mưa phùn không tạnh ngay nên hắn vẫn còn nhiều thời gian để ghi lại khung cảnh trước mắt.
Yamamoto lẩm bẩm chuyển camera sang đoàn xe vì buồn chán.
Có thể thấy, đội xe này hẳn thuộc về một công ty có vốn liếng hùng hậu. Hideo Yamamoto đã nhận ra đây là mẫu xe chủ lực mới nhất trong phân khối 3.0 của Toyota.
Xu hướng sử dụng ô tô của đất nước hoa anh đào chủ yếu là tiết kiệm và có tính ứng dụng. Loại xe đắt tiền như thế này không phù hợp với bọn hắn.
Chiếc máy ảnh công suất lớn được bán với giá 750.000 yên quả thực xứng đáng với mức giá của nó. Hideo Yamamoto nhìn thấy rõ ràng sự xuất hiện của những người trong đoàn xe qua ống kính.
Có sáu chiếc ô tô, người trên xe đều là nam giới, bộ vest đen khiến những người này trông cực kỳ mạnh mẽ.
Hình ảnh tiếp theo mà Yamamoto Hideo nhìn thấy khiến hắn lật ngược phán đoán trước đó và nhanh chóng phân tích lai lịch của những người này.
Yakuza.
Đội xe này chắc chắn thuộc về một tổ chức yakuza lớn, vì không có nhân viên của công ty nào có nhiều hình xăm đến vậy.
Yamamoto Hideo giỏi nắm bắt chi tiết hiện trường đã xác định được lai lịch của những người này từ hoa văn hình xăm trên cổ tay và cổ của bọn hắn.
“Những người này đang làm gì thế?”
Hideo Yamamoto thì thầm.
…
Đoàn xe đã dừng ở trạm kiểm soát. Những tài xế xuống xe, bước đi với dáng vẻ đầy hoang dã, khí chất hung hãn trong khung cảnh lãng mạn thực sự có một vẻ đẹp mà Hideo Yamamoto chưa bao giờ tưởng tượng được.
Cảm hứng bất ngờ trong đầu khiến Hideo Yamamoto bấm nút chụp. Không để những người kia phát hiện ra mình, hắn ngồi xổm xuống, giấu toàn bộ cơ thể sau một tảng đá trên sườn đồi.
Máy ảnh của Yamamoto Hideo di chuyển theo hành động của những nam nhân, hơi thở trở nên nặng nề.
Bởi vì hắn đang nghĩ nhân vật chính trong bộ truyện tranh tiếp theo của mình sẽ trông như thế nào, một nhân vật lạnh lùng và cứng rắn.