Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2166 - Chương 2166. Kể Một Câu Chuyện Cũ

Chương 2166. Kể một câu chuyện cũ
Chương 2166. Kể một câu chuyện cũ

Có lẽ vì trong lòng áy náy nên Hậu Đại Khánh không muốn đối mặt với ánh mắt thất vọng của cấp dưới mình. Đợi đến mười hai giờ rưỡi hắn mới rời khỏi tòa nhà của hệ thống giám sát.

Một lão nhân đeo kính, tóc hoa râm chặn đường Hậu Đại Khánh: “Trưởng phòng Hậu…”

Bảo vệ gác cổng Tiểu Lưu đã nhìn thấy chuyện gì xảy ra ở đây, nhanh chóng chạy tới.

“Nếu hắn có chuyện tìm ta, ta sẽ nói chuyện một lát, ngươi trở về đi.”

Trong lúc Tiểu Lục đang định quát lớn, Hậu Đại Khánh ngăn cản động tác của đối phương. Ánh mắt của hắn rất chính xác, tất nhiên có thể phân tích được lão nhân mang nét mặt đau khổ kia có tạo thành uy hiếp cho hắn hay không.

“Trưởng phòng Hậu, ngươi còn nhớ ta không? Khi ngươi còn nhỏ ta đã dạy ngươi viết thư pháp.”

Lão nhân có vẻ hơi căng thẳng và xấu hổ, xoa tay tự giới thiệu: “Ta là thầy Lữ Minh. Lúc đó ta là giáo viên dạy thư pháp ở Cung Thiếu Nhi, thậm chí còn khen ngươi thông minh.”

Hậu Đại Khánh gật đầu. Tuy ký ức về lúc đó đã hoàn toàn mờ mịt nhưng hắn vẫn rất ân cần: “Thầy Lữ tìm ta có việc gì không?”

“Nhiều người nói ngươi là Thanh Thiên Bao đại nhân, ngươi sẽ bắt được hung thủ phải không? Con trai ta đã chết, hắn chết vào đêm mưa đó.”

Vừa nói đến nỗi đau buồn của mình, thầy Lữ vừa run rẩy đưa những thông tin mà mình đã vất vả có được cho Hậu Đại Khánh: “Đáng lý nó không chết, nếu như không có người ăn bớt nguyên vật liệu…”

Hậu Đại Khánh không nhận, trong lòng giằng co khiến hắn phải nói ra sự thật với lão nhân: “Ta sắp bị điều đi rồi. Chuyện này sẽ do người khác phụ trách…”

“Ồ?”

Lão nhân không hề tỏ ra khinh thường và khiển trách như Hậu Đại Khánh đoán, ngược lại còn lo lắng cất tài liệu báo cáo vào túi và xin lỗi hắn.

“Xin lỗi, trưởng phòng Hậu, ta không biết chuyện đó. Ta làm phiền ngươi đi ăn cơm rồi…”

Lão nhân cúi đầu xin lỗi rồi rời đi, vẻ mặt sợ hãi cùng thân hình còng xuống khiến tim Hậu Đại Khánh đau nhói.

“Yên tâm đi, công lý sẽ không vắng mặt. Bất luận có phải ta phụ trách hay không, điều này ta dám cam đoan.”

Hậu Đại Khánh trong lòng kích động, thay vì bình tĩnh như thường lệ, hắn nói ra lý do lần này hắn trốn khỏi chiến trường để thuyết phục bản thân: “Ta rời đi cũng vì tương lai muốn phục vụ tốt hơn cho các ngươi.”

Thầy Lư không nói chuyện với Hậu Đại Khánh nữa mà quay người lại thở dài.

“Sợ rằng ta không chờ được nữa. Hơn nữa, chính nghĩa đến trễ còn là chính nghĩa sao?”

Những lời này khiến Hậu Đại Khánh như bị sét đánh.

Bất cứ ai làm điều gì đi ngược lại đạo đức hay niềm tin của mình luôn cần cho mình một lý do để thuyết phục bản thân.

Hậu Đại Khánh cũng không ngoại lệ.

Chung Tiểu Ngải quả thực là nữ nhân hiểu Hậu Đại Khánh nhất. Cho nên, nàng đã tìm một lý do thỏa đáng cho hắn.

Lùi một bước là để tiến tốt hơn.

Ngoài mặt Hậu Đại Khánh chấp nhận lý do này, nhưng trong lòng thực sự đồng ý sao?

Không.

Một chuyên gia có thể phân biệt mọi thứ từ những biểu hiện vi mô thì không thể tự lừa dối mình.

Thầy Lữ lưng còng đã đi được một đoạn đường xa nhưng câu nói "chính nghĩa đến trễ vẫn còn là chính nghĩa sao" vẫn còn quanh quẩn trong đầu Hậu Đại Khánh.

“Chính nghĩa đến trễ thì không phải là chính nghĩa.”

Hậu Đại Khánh nhìn theo bóng lưng, đưa ra câu trả lời chắc chắn.

“Trưởng phòng Hậu, nghe nói ngươi sắp đi rồi?”

Ngay lúc Hậu Đại Khánh đang ngẩn người, một giọng nói già nua xa lạ vang lên sau lưng hắn.

Hậu Đại Khánh quay đầu.

Trương Đại Dân, phó giám đốc, cũng là một lão nhân sắp về hưu cười tủm tỉm nhìn Hậu Đại Khánh, trong tay còn cầm chiếc cốc giữ nhiệt ngàn năm chưa bao giờ thay đổi.

“Ngươi gọi ta có gì không?”

Hậu Đại Khánh nghi ngờ hỏi.

Hắn đến Thiên Đô chưa lâu. Một phần do tính cách, cho nên hắn rất ít bạn.

Hơn nữa, Hậu Đại Khánh cực kỳ khinh thường loại cứ chiếm vị trí ngồi chờ về hưu này.

Đây là cuộc trò chuyện riêng tư đầu tiên giữa hai bên.

“Thức ăn của căn tin hôm nay đều là thức ăn cay, không tốt cho sức khỏe.”

Trương Đại Dân cười ha hả: “Trưởng phòng Hậu đến lâu như vậy, chúng ta vẫn chưa có dịp trò chuyện với nhau. Cho nên ta muốn mượn cơ hội này mọi người nói chuyện phiếm vài câu.”

“Được.”

Suy nghĩ mấy phút, Hậu Đại Khánh gật đầu.

Không có việc gì không đến điện Tam Bảo. Một người hiền lành không tranh quyền thế lại chủ động mời hắn ăn cơm, mục đích nhất định không đơn giản.

Huống chi, Hậu Đại Khánh có nghiên cứu về biểu hiện vi mô đã nhìn ra ánh mắt thoải mái của Trương Đại Dân.

Điều này không khỏi khơi dậy sự tò mò của Hậu Đại Khánh.

Quán ăn Trương Đại Dân chọn rất bình thường, nhưng rượu mang theo lại là quốc tửu.

Hắn không chút hoang mang mở nắp, rót đầy ly rượu, sau đó mỉm cười nhìn Hậu Đại Khánh, giải thích một câu: “Ta mua hàng tồn kho từ hơn mười năm trước.”

Hậu Đại Khánh không ý kiến về lời giải thích này, chỉ mỉm cười nhận lấy ly rượu.

Biểu hiện của hai người vô cùng kiên nhẫn. Trong hai mươi phút đầu tiên của bữa ăn, bọn hắn chỉ nói chuyện phiếm với nhau, không ai chủ động đi thẳng vào vấn đề.

“Trưởng phòng Hậu, ngươi sắp đi sao?”

Sau khi uống xong ly rượu thứ ba, Trương Đại Dân chủ động nói: “Nghe nói ngươi sắp làm việc ở Ủy ban doanh nghiệp vừa và nhỏ? Tương lai của ngươi sẽ rất tươi sáng.”

“Mấy tin đồn thất thiệt, không đáng nhắc đến.”

Hậu Đại Khánh không thừa nhận: “Giám đốc Trương, ngươi tìm ta có việc gì thì cứ nói thẳng đi.”

“Hai mươi sáu năm trước, ta và lão Quý cùng vào hệ thống giám sát. Khi đó hai chúng ta xử lý một vụ tham nhũng lớn ở nhà máy dệt Thiên Nam, vụ án này đã được đưa vào tài liệu nghiên cứu nội bộ.”

Trương Đại Dân cười ha hả: “Ta tìm ngươi là muốn kể một câu chuyện cũ cho ngươi nghe.”

“Ngươi nói tiếp đi.”

Hậu Đại Khánh làm cử chỉ mời. Hắn biết vụ án mà Trương Đại Dân nói đến.

Suy cho cùng, đây là vụ án đầu tiên ở Thiên Nam sau khi xây dựng đất nước liên quan đến hơn một triệu nhân dân tệ.

Và chính vụ án này đã đặt nền móng cho sự thăng tiến nhanh chóng của Quý Hưng Thịnh trong hệ thống giám sát.

Hết chương 2166.
Bình Luận (0)
Comment