“Việc này không phù hợp với quy định, ta cần phải xin phép người giám sát.”
Mặc dù cảnh sát trực ban bị khí thế của Kỳ Đồng Ủy hù sợ nhưng hắn vẫn đưa ra câu trả lời chắc chắn.
“Thời gian rất gấp, nếu xảy ra chuyện, ngươi có chịu trách nhiệm được không?”
Kỳ Đồng Ủy lạnh lùng liếc nhìn cảnh sát trẻ tuổi, không cho đối phương thời gian suy nghĩ: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết bây giờ người này có ở phòng thẩm vấn hay không?”
Người sau gật đầu.
“Ngươi vào dẫn người ra đây.”
Kỳ Đồng Ủy quay ra sau ra lệnh. Lập tức mười mấy nhân viên cấp dưới vọt thẳng vào phòng thẩm vấn mang Chung Thụ Lâm sắc mặt trắng bệch ra ngoài.
Toàn bộ quá trình thậm chí chưa đến ba phút.
Vốn sắp xếp của Kỳ Đồng Ủy là một chữ nhanh. Hắn muốn lợi dụng thời gian trước khi có người kịp phản ứng để hoàn thành hoạt động cực kỳ phi pháp này.
Nhưng một cảnh sát nhỏ vừa mới ra đời đã phá vỡ tính toán của hắn.
“Ngươi đang vi phạm pháp luật. Nếu không có chữ ký của đồn trưởng Trương, ngươi không thể làm như thế.”
Một số cảnh sát đang làm nhiệm vụ lập tức chặn xe của Kỳ Đồng Ủy.
Đánh giá từ vẻ mặt kiên quyết của bọn hắn, rõ ràng những người này cũng nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Bốp!
“Tránh ra.”
Kỳ Đồng Ủy giơ tay tát vào mặt đối phương để tuyên bố sự mạnh mẽ của mình: “Có chuyện gì bảo Trương Thủ ra đây nói chuyện với ta. Ngươi không có tư cách ngăn trước mặt ta.”
Cảnh sát ôm mặt nhưng bước chân vẫn không chịu di chuyển.
Trong lúc Kỳ Đồng Ủy dự định vung cái tát thứ hai, một giọng nói lạnh lùng đã cắt ngang hành động của hắn.
“Quan uy lớn nhỉ, ông chủ Kỳ.”
Xe của Trương Thủ đã xuất hiện ở đồn cảnh sát phía Tây, thậm chí với kinh nghiệm phong phú của mình, hắn không muốn cho đám người Kỳ Đồng Ủy rời đi mà chặn xe của mình ngay lối ra vào đồn cảnh sát.
“Nguyên nhân thì ta đã giải thích rất rõ ràng. Ta cần dẫn người đi.” Kỳ Đồng Ủy nheo mắt nhìn Trương Thủ.
“Được, lý do gì?”
Trương Thủ cùng với cấp dưới của mình một bước cũng không nhường: “Vụ án phát sinh trong khu vực do khu phía Tây quản lý. Ông chủ Tiêu hệ thống giám sát cũng đã lấy chứng cứ đầy đủ, ngươi dựa vào cái gì?”
Cùng một bộ đồng phục, cùng một thân phận.
Mùi thuốc súng nồng đậm khiến người ở đây đều câm như hến.
“Dựa vào nó có được hay không? Ngươi dám ảnh hưởng công vụ, ta dám bắn chết ngươi.”
Dưới ánh mắt khó tin của tất cả mọi người, Kỳ Đồng Ủy đè một khẩu súng lên đầu Trương Thủ.
Ngõ hẹp gặp nhau, người can đảm thắng.
Kỳ Đồng Ủy biết rõ mình không đưa ra được bất kỳ giấy tờ hợp lệ nào hoặc đưa ra bất kỳ lý do chính đáng nào. Chỗ dựa duy nhất của hắn là một người hoàn toàn dựa vào mạng lưới quan hệ và kinh nghiệm lăn lộn lên đến vị trí hiện tại như Trương Thủ sẽ không dám liều mạng.
…
Giữa sự sống và cái chết, phần lớn phụ thuộc vào bản chất con người.
Dê khiêu chiến sói để sinh tồn.
Câu nói này có vẻ hơi nghiêm trọng nhưng vào cuối những năm 1990, vấn đề an sinh xã hội đã khiến các sĩ quan cảnh sát ở tiền tuyến phải đẫm máu rất nhiều.
Những người đi cùng Kỳ Đồng Ủy lần này đều là những người đã từng thấy máu.
Có thể những người này thô lỗ trong việc thực thi pháp luật, có thể bọn hắn không có văn hóa, nhưng điều quan trọng nhất là bọn hắn thực sự dám hành động khi gặp rắc rối!
Thế là đủ rồi.
Chưa bao giờ giết ai và chưa bao giờ nhìn thấy máu tất nhiên sẽ không đủ hung dữ.
Điều này không lừa được người.
Trái lại bên phía Trương Thủ, đa số đều là những cảnh sát ngày thường chuyên xử lý những vụ án trộm cắp, trộm cướp mà thôi.
Tình huống lập tức phân cao thấp.
Toàn bộ cuộc đối đầu chỉ kéo dài chưa đầy ba phút. Khi Kỳ Đồng Ủy bật chốt an toàn của khẩu súng, đồng thời đè họng súng xuống dưới hàm Trương Thủ, Trương Thủ đã tè ra quần.
“Ta muốn dẫn người đi.”
Ông chủ Kỳ nói từng chữ một: “Nếu ngươi không tránh đường, viên đạn trong khẩu súng của ta sẽ xuyên qua hàm trên của ngươi, xé rách não của ngươi, óc của ngươi sẽ phun khắp nơi.”
Trương Thủ lui một bước.
Khi đám người Kỳ Đồng Ủy nghênh ngang rời đi, cán cân thắng lợi đã nghiêng về phía ông chủ Tô.
Cũng chính bước đi này đã khiến hơn ba mươi quan chức cấp cao từ cấp 4 trở lên của Thiên Nam hoàn toàn bước vào quá trình đếm ngược sự nghiệp của mình.
Lưỡi dao gặp máu trong quan trường là gì? Chỉ có tám chữ.
Trên phân cao thấp, dưới phân sinh tử.
Khi hai bên hoàn toàn vạch mặt nhau, sẽ không có cốt truyện dài dòng như phim truyền hình, cũng không có mối hận thù chóng vánh như trong phim. Trong xã hội thực tế, một khi cuộc đấu tranh ở quan trường đạt đến tình trạng hiện tại, bên thắng cuộc sẽ chỉ tuân theo một nguyên tắc làm việc.
Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
…
Khi chiếc xe chạy ra khỏi đồn cảnh sát phía Tây, Lâm Hoa Hoa ở trong xe nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Tám giờ hai mươi bảy phút.
Tám giờ năm mươi phút, Chung Thụ Lâm lật khẩu cung, kể lại toàn bộ câu chuyện trong phòng thẩm vấn của hệ thống giám sát.
Tám giờ năm mươi lăm phút, sở giám sát, thanh tra và cảnh sát đã được huy động. Tất cả những người tham gia vụ việc ở khu phía Tây đều bị bắt trong vòng hai mươi phút.
Chín giờ mười lăm, Hậu Đại Khánh im lặng bước ra khỏi phòng tiếp nhận điều tra. Khi rời đi, Hậu Đại Khánh nở nụ cười đầy thâm ý với ông chủ Tiêu biểu hiện phức tạp.
“Chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi. Đến lúc đó, chỉ sợ vị trí sẽ thay đổi.”
Đây là câu nói Hậu Đại Khánh để lại cho ông chủ Tiêu hệ thống giám sát.