Chủ của hội quán tên là Tony, một nam nhân người Mỹ gốc Nhật.
Hắn không hề có những dao động cảm xúc về việc những người nước N biến mất chỉ sau một đêm và những người Hạ quốc đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Dù sao hắn cũng đã chứng kiến quá nhiều thăng trầm trong mấy chục năm ở Kabukicho.
“Chi phí bảo kê ta trả cho người nước N mỗi tháng là 800.000 yên.”
Tony nhìn Lý Tiểu Mục dẫn đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Về sau, ta tất nhiên sẽ trả không thiếu một xu cho các ngươi, nhưng ta có một yêu cầu.”
“Các ngươi có thể cẩn thận hơn khi tính phí cao như vậy được không? Những người dọn dẹp do người nước N cử đến lười biếng hơn những người khác. Vì lý do này, ta vẫn phải cho nhân viên làm thêm giờ để dọn dẹp hội quán của mình.”
Lời phàn nàn của ông chủ khiến một số thành viên Cẩm Tú ngơ ngác.
Sau này, Cẩm Tú cuối cùng cũng hiểu tại sao nhận phí bảo kê lại còn phải làm nhiều việc như thế.
Nguyên nhân sâu xa của tất cả những điều này là luật phí bảo kê.
Người nước N có thể không quan tâm đến luật của sở cảnh sát Kyoto, nhưng bất kỳ thương nhân nào làm nghề hợp pháp cũng phải tuân thủ, bởi vì luật này không chỉ cấm hành vi của yakuza mà còn đưa ra những quy định cực kỳ nghiêm ngặt đối với các cửa hàng.
Cửa hàng nào chủ động nộp phí bảo kê cho yakuza dù có đồng thuận cũng bị coi là phạm pháp. Mức độ nghiêm khắc của hình phạt đủ khiến đám thương nhân khiếp sợ. Nhiều chính sách và biện pháp đối phó đã được đưa ra, đó là lý do có tình huống phục vụ kỳ lạ như vậy.
“Chúng ta sẽ tiếp quản công việc kinh doanh của người nước N. Chúng ta cũng sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về mọi vấn đề an toàn và các tranh chấp trong hội quán của các ngươi trong tương lai.”
Lý Tiểu Mục phụ trách liên lạc đã đưa ra cho Tony một câu trả lời mà hắn không ngờ đến: “Nhưng chúng ta sẽ không thu bất kỳ khoản phí nào. Dù sao chúng ta cũng chỉ là những người nghèo muốn làm ăn hợp pháp mà thôi.”
Cẩm Tú vẫn giữ thận trọng đối với Nhật Bản. Vì thế, lần hành động này dùng danh nghĩa của Nộ La Quyền, người phụ trách chủ yếu là Hoàng Hải Long với cái mác chủ tịch Nộ La Quyền.
“Nhưng ta biết thiên hạ chẳng có bữa ăn nào là miễn phí cả.”
Tony không đánh giá cao lời giải thích của Lý Tiểu Mục. Ở Kabukicho lâu như vậy, hắn biết phí bảo kê là cao nhất. Những lời này khiến hắn khẩn trương nhìn Lý Tiểu Mục: “Ta không buôn bán hàng cấm đâu nhé.”
“Rượu và tin tức…”
Lý Tiểu Mục cắt ngang lời nói của đối phương: “Chúng ta sẽ cung cấp tất cả sản phẩm thuốc lá và rượu mà hội quán của ngươi cần với giá thị trường, nhưng ngươi không được giấu bất kỳ thông tin nào mà chúng ta cần biết. Đây là điều kiện của chúng ta.”
“Đương nhiên, bây giờ chỉ cần ngươi đồng ý thôi.”
Lý Tiểu Mục đương nhiên hiểu đối phương đang gặp rắc rối gì: “Chúng ta sẽ giải quyết những rắc rối bao gồm nguồn gốc hàng hóa, sau đó mới đưa vào sử dụng.”
Lần đầu tiên Tony thay đổi sắc mặt, ánh mắt cũng hiện lên sự e ngại.
Hắn là một người thông minh, xét theo yêu cầu và lời hứa của đối phương, có thể thấy rõ đây không phải là một kẻ liều mạng như người nước N hoặc bang Fukusei ngày xưa kiếm bộn tiền vừa rời đi.
Đối với dân liều mạng, bọn hắn chẳng qua chỉ cần tiền. Cho dù tính tình không tốt, chỉ cần có tiền thì đối phương cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng hiện tại, dù là phương pháp đạt được lợi ích của đối phương hay ý định kiểm soát hội quán của chính mình, đây chắc chắn là sức mạnh mà chỉ có thế lực siêu cấp mới có.
Khi một bên tham gia đàm phán cảm thấy sợ hãi, mọi việc sẽ diễn ra một cách tự nhiên.
Hội quán Noyoshi có danh tiếng rất tốt trong thế giới khiêu dâm Shinjuku, điều này đã giúp cho lần tiếp theo của Cẩm Tú trở nên vô cùng suôn sẻ.
Nhưng cây mọc thành rừng không phải chuyện tốt.
Cũng chính vì tác dụng dẫn đầu của hội quán Noyoshi, chiến dịch quy mô lớn đầu tiên của hội Sumiyoshi chống lại Quốc tế Cẩm Tú đương nhiên sẽ nhắm vào nó.
…
Buổi tối, màn đêm vẫn chưa buông xuống hoàn toàn.
Không còn nhiều ánh sáng phía chân trời. Cơn mưa phùn mờ ảo và những bảng hiệu đèn neon dần sáng lên khiến Kabukicho của Shinjuku trở nên xinh đẹp.
Như thường lệ, hội quán Noyoshi vẫn mở cửa kinh doanh.
Ngay khi nhiều nữ hài tóc vàng cao lớn bước vào hội quán, hội Sumiyoshi đã tung ra một đòn tấn công trắng trợn!
Người phụ trách chiến dịch này là Koji Nakata, một vị tướng quyền lực dưới quyền Haru Fukuda của hội Sumiyoshi.
Tên gia hỏa nổi tiếng dẻo dai này đã sử dụng sáu chiếc xe minibus và bốn mươi người cùng một lúc!
Đường giang hồ khó đi. Tầng trên đánh cờ, tầng dưới tranh đoạt mạng sống.
Đánh thắng thì phú quý. Đọ sức không nổi thì hoa tàn hoa nở.
Sinh tử có số, phú quý do trời.
Lần này hội Sumiyoshi mạnh dạn tiến vào địa điểm nổi tiếng của Shinjuku để làm việc, đi theo con đường cực đoan chính thống nhất.
Tiếng gầm của mấy chiếc ô tô thu hút sự chú ý của mọi người. Sau khi chiếc xe minibus đầu tiên dừng lại, có vài nam nhân nhảy ra ngoài, nhanh chóng mở cửa.
Rầm!
Âm thanh của một chiếc hộp lớn chứa đầy dụng cụ bằng sắt rơi xuống đất lớn đến mức một nữ hài tóc vàng vừa bước tới cửa làm việc tái mặt vì sợ hãi.
Dao găm, ống thép, gậy bóng chày, gậy golf. Những tia nắng chiều cuối cùng chiếu vào những thanh kim loại lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng lạnh buốt.
“Hội Sumiyoshi làm việc.”
Vẻ ngoài của Koji Nakata đủ ngầu, bộ vest màu hạt dẻ kết hợp với cặp kính râm hẹp màu xanh lam khiến hắn xứng đáng trở thành tâm điểm chú ý.
Sau khi gầm lên bằng giọng lớn đặc trưng của yakuza, hắn vẫy tay ra lệnh cho đám đàn em phân chia vũ khí theo sở thích. Hành vi kiêu ngạo và vô đạo đức của hắn đã thể hiện một cách sinh động nội tình của hội Sumiyoshi trước mặt mọi người.
Những người trong hội Sumiyoshi rõ ràng là kẻ kỳ cựu trong chiến đấu. Sau khi mọi người có vũ khí thích hợp, bọn hắn không tấn công ngay mà đứng đằng sau Nakata một cách có kỷ luật.
Sự có mặt của những người này khiến những con phố lẽ ra nhộn nhịp vào lúc này trở nên vô cùng vắng vẻ.