“Tiền nhân tính.”
Tô Bình Nam mỉm cười đầy ẩn ý: “Bất động sản, tài chính và các ngành khác đều mang lại lợi nhuận khổng lồ, nhưng những ngành này có tính chu kỳ. Chỉ có khiêu dâm và cờ bạc, những thứ đã khắc sâu vào thói quen xấu của con người sẽ không bao giờ biến mất. Đây cũng là lý do quan trọng khiến ta muốn chiếm được Shinjuku. Con tàu Cẩm Tú luôn phải có vốn để chống lại mọi rủi ro.”
Nam nhân không nói sai.
Tô Bình Nam là người trùng sinh, nhưng cuộc sống của hắn ở một thời không khác khiến hắn không thể hiểu biết sâu sắc về Internet và những thứ chỉ những người cao cấp mới chơi.
Trùng sinh không có nghĩa là toàn trí toàn năng.
Tô Bình Nam sẽ không bỏ qua cơ hội trong trí nhớ, nhưng sự thận trọng và dòng máu hoang dã của hắn khiến hắn không bao giờ từ bỏ những nguyên tắc cơ bản không bao giờ trở nên lỗi thời này.
Trình độ học vấn của Lý Tiểu Mục không thấp. Khi xem thông tin Tô Bình Nam ném tới, trong lòng hắn hoàn toàn choáng váng. Thông tin này thực ra là báo cáo dự báo ngành do vô số chuyên gia của bộ Kinh tế thực hiện.
Đây có phải là điều một thế lực lớn trong bóng tối nên cân nhắc?
Chi tiết có thể phản ánh rất nhiều chuyện, sự kiêu ngạo và tham vọng của nam nhân trước mặt đã được phản ánh đầy đủ trong số liệu điều tra nhìn như bình thường này. Lý Tiểu Mục không tưởng tượng nổi trên đời lại có một người như vậy tồn tại…
Loại người này nên sống trong thời kỳ loạn thế.
…
“Có rất nhiều lý do khiến ta chọn gặp ngươi trước, nhưng lý do quan trọng nhất là hệ thống ma cô của ngươi.”
Tô Bình Nam chuyển chủ đề.
“Những gì ngươi thấy là sự giàu có, nhưng những gì ta thấy là sự kiểm soát vô hình. Hãy thử nghĩ xem, nếu một ngày tất cả khách du lịch đều phải xem lời giới thiệu của ngươi trước khi bước vào những địa điểm lãng mạn đó, có thể kiếm được bao nhiêu tiền không còn là vấn đề mấu chốt nữa. Điều quan trọng là chúng ta thực sự có tiếng nói trong cái bồn tụ bảo này!”
“Nhưng có rất nhiều ma cô ở Shinjuku.”
Lý Tiểu Mục cảm thấy Tô Bình Nam hơi bị si tâm vọng tưởng. Tuy hắn không dám công khai phản đối, nhưng vẫn khéo léo bày tỏ suy nghĩ trong lòng: “Mỗi thế lực đều có cách thu hút khách hàng riêng. Ta biết ngành này có không dưới hai ba trăm người…”
Nếu cuộc trò chuyện vừa rồi khiến Lý Tiểu Mục nhìn ra dã tâm của Tô Bình Nam, thì quyết định tiếp theo của Tô Bình Nam đã cho Lý Tiểu Mục thấy sự tàn nhẫn thực sự là thế nào!
“Khi sự việc đạt đến một mức độ nhất định, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là không làm, hoặc là làm một cách tuyệt đối.”
Nụ cười của Tô Bình Nam để lộ sự độc ác khiến Lý Tiểu Mục sợ hãi: “Xử lý.”
Vào cuối cuộc trò chuyện, lời nói của Tô Bình Nam đã hoàn toàn làm thay đổi và ảnh hưởng đến cuộc sống của Lý Tiểu Mục.
“Ngày xưa có tướng quân một mắt, tại sao ngày nay chúng ta không có nghị sĩ là ma cô chứ?”
Nam nhân vỗ vai Lý Tiểu Mục: “Tiếp theo, ngươi sẽ làm trợ lý bên cạnh Ito, điều này sẽ không ảnh hưởng đến công việc buổi tối của ngươi.”
Lý Tiểu Mục ngây ngốc gật đầu. Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao ma vương Tô Văn Văn cùng đám sát thần Hoàng Hải Long lại đầu hàng trước nam nhân này.
“Trên đời không có sự phân biệt cao thấp, người khác có thể cho rằng chúng ta đang đối mặt với vực sâu không đáy, nhưng các ngươi phải nhớ một điều.”
Bóng lưng Tô Bình Nam thẳng tắp: “Không đáy tượng trưng cho vô cực. Ai quy định chúng ta không thể bay xa vạn dặm trong vực sâu vô định.”
….
Có hai lời nói dối lớn nhất trên thế giới.
Thứ nhất, công bằng.
Thứ hai, ca ngợi nỗi đau khổ không thể tránh khỏi của những người tầng dưới chót.
Trong lịch sử lâu dài của nhân loại, từ công bằng chưa bao giờ thực sự tồn tại kể từ thời ăn lông ở lỗ.
Ngay cả trong mắt Tô Bình Nam, sự công bằng thường được truyền bá giống như củ cà rốt treo trước mắt con lừa, ngươi luôn có thể nhìn thấy nhưng không bao giờ ăn được.
Nam nhân cũng khinh miệt việc tôn vinh nỗi đau khổ.
Đau khổ là đau khổ, không bao giờ thay đổi được điều gì cả.
Đối với Tô Bình Nam có phần cực đoan, việc quỷ quyệt nhất trên đời là ca ngợi sự đau khổ.
Đau khổ có thể được thông cảm và giúp đỡ.
Nhưng chắc chắn không phải ca ngợi.
Cho dù trong mắt Tô Bình Nam, ca ngợi đau khổ chính là dùng thứ gì đó đủ bi thảm để nói với những người ở tầng dưới chót rằng có rất nhiều người còn tệ hơn ngươi, để những con cừu non này đè nén tức giận và bất mãn trong nội tâm, tiếp tục ngoan ngoãn im lặng.
Sau đó tiếp tục tạo ra vài giá trị đáng thương cho một số người.
…
Cuộc trò chuyện giữa Tô Bình Nam và Uông Nam không phải trong phòng tổng thống tráng lệ mà là trên chiếc Mercedes-Benz màu đen.
Uông Nam ngồi ở ghế sau, dè dặt như một cậu bé vừa mới hẹn hò với nữ thần của mình, thậm chí còn cảm thấy luống cuống tay chân.
“Việc thành lập Nộ La Quyền là điều ta đánh giá cao nhất ở ngươi.”
Tô Bình Nam lặng lẽ nhìn Kyoto ban đêm qua cửa sổ xe: “Lực lượng Nộ La Quyền trong tay ngươi không ít, cũng có lực ngưng tụ. Nhưng có một số việc ngươi không thể phủ nhận.”
“Sự gắn kết của các ngươi không thể kéo dài, bởi vì các ngươi chỉ tụ tập do tức giận chứ không ràng buộc lợi ích. Những điều này sẽ sớm bị hao mòn trước hiện thực xã hội tàn khốc, các ngươi sẽ biến thành nguồn máu mới của thế lực ngầm Nhật Bản, trở thành lực lượng không được công nhận.”
Uông Nam gật đầu.
Trên thực tế, ở giai đoạn sau Nộ La Quyền đã có một số dấu hiệu của tình trạng này.
Suy cho cùng thì ai cũng cần ăn, và nhiều người đã có ý tưởng của riêng mình rồi.
“Chúng ta hãy nói về tính tổ chức và tính kỷ luật của Nộ La Quyền, bao gồm cả mô hình mà ngươi sử dụng để điều hành tổ chức này.”
Giọng điệu tiếp theo của Tô Bình Nam càng không khách sáo: “Theo ta thấy, những thứ này căn bản không tồn tại, bọn hắn chỉ là một đám trẻ con chơi nhà chòi, là loại kém cỏi nhất.”
Uông Nam cúi đầu.