Có thể rất nhiều người sẽ không tin Yoshiko Matsuda mười tám tuổi sống ở một quốc gia phát triển như Nhật Bản, nhưng đây là lần đầu tiên nàg đi taxi - một phương tiện được coi là rất đắt đỏ trong mắt nàng.
Nửa tiếng sau, nữ hài lần đầu tiên bước vào căn phòng được trang trí sang trọng như vậy nên có chút ngơ ngác.
“Lát nữa sẽ có người đưa ngươi đi tắm và thay quần áo.”
Tô Bình Nam cau mày nhìn nữ hài mặc bộ đồ lao động, trên mặt còn có chút bụi bẩn: “Việc đánh giá một người thường bắt đầu từ cách ăn mặc, hãy nhớ một điều, khi đã trở thành người của ta, ngươi không còn là thứ rác rưởi sống trong khu ổ chuột đó nữa.”
Yoshiko Matsuda cúi đầu.
“Cắt tóc đi.”
Nam nhân xua tay: “Tóc dài tuy đẹp nhưng không thích hợp để đánh nhau, ngươi là nữ nhân, muốn nổi bật thì phải nam tính hơn cả nam nhân.”
Cũng chính vì câu nói này của Tô Bình Nam, trước khi Yoshiko Matsuda trở thành thần tượng của tất cả phụ nữ tầng lớp thấp kém xứ sở hoa anh đào, nữ nhân này vẫn luôn duy trì phong cách lịch sự với bộ vest đen và mái tóc ngắn, không có bất kỳ thay đổi nào.
“Sẽ có người nói cho ngươi biết phải làm như thế nào.”
Lúc Yoshiko Matsuda cúi chào bước ra khỏi phòng, nam nhân đứng trước cửa kính nhìn ra toàn cảnh Kyoto nói ra một câu cuối cùng trong lần gặp gỡ này: “Ta có thể cho ngươi mọi thứ ngươi muốn, nhưng phải nhớ rằng thứ ngươi phải bỏ ra là lòng trung thành tuyệt đối.”
...
Lý Tiểu Mục gần đây rất bận rộn, với tư cách là trợ lý riêng của ông chủ Sato, đến tận tuổi trung niên hắn mới được tiếp xúc với các hoạt động của giới chính trị Nhật.
Nhưng hắn lại thể hiện rất xuất sắc.
Bất luận là xã giao với mọi tầng lớp xã hội, hay là giải quyết một số công việc nhỏ nhặt của Sato, hắn đều làm rất tốt.
Việc này khiến Sato rất kinh ngạc.
Bởi vì trong mắt hắn, một kẻ vô văn hóa xuất thân từ ma cô lại giỏi hơn những người tốt nghiệp tại các trường đại học danh tiếng, việc này thực sự không thể tưởng tượng được. Vì vậy Sato bắt đầu giao thêm nhiều việc cho Lý Tiểu Mục.
Một cách vô tình, Lý Tiểu Mục thực sự đã trở thành một nhân vật quyền lực ở mức độ nào đó. Điều này có thể thấy được qua việc người phụ trách nhiệm vụ tuần tra của sở cảnh sát Kyoto đã chủ động chào hỏi hắn.
Rất nhiều người có các ý kiến khác nhau, cho rằng Sato trọng dụng một tên ma cô có chút không phù hợp, nhưng đều bị Sato lạnh lùng bác bỏ.
95% kinh phí vận hành của văn phòng do Sato thành lập đến từ hiệp hội hữu nghị Nhật-Trung, ngoài kinh phí đó ra, toàn bộ các phúc lợi khác cũng do hiệp hội hữu nghị Nhật-Trung tài trợ. Hắn là một kẻ thông minh, hắn biết rõ mình và Lý Tiểu Mục là cùng hội cùng thuyền.
Dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng, phải thừa nhận rằng những nhân vật có thể để lại dấu chân trên chính trường Nhật trước giờ đều rất quyết đoán.
Lý Tiểu Mục biểu hiện tốt như vậy hoàn toàn là nhờ kinh nghiệm trong nhiều năm làm ma cô của hắn.
Ma cô là gì?
Dùng ngôn ngữ Hạ quốc để giải thích thì ma cô là kẻ trung gian giữa gái mại dâm và khách hàng, một tên ma cô xuất sắc chắc chắn đã luyện được cho mình khả năng quan sát tỉ mỉ và hiểu tâm trí khách hàng, đây chính là lý do quan trọng khiến Lý Tiểu Mục có thể thực sự nổi bật trong đấu trường chính trị.
Nhìn từ góc độ này, con mắt nhìn người của Tô Bình Nam càng ngày càng khiến người ta thấy khó hiểu.
Ai cũng muốn có một cuộc sống ổn định, Lý Tiểu Mục cũng không ngoại lệ. Hắn từ một kẻ xuất thân thấp kém trong một khoảng thời gian ngắn đột nhiên trở thành cánh tay phải của Sato, sự thăng cấp về địa vị của hắn thực sự khó có thể diễn tả.
Không bàn đến thu nhập.
Danh dự…
Anh từ mà Lý Tiểu Mục đã nhiều năm không cảm nhận được này giờ lại rơi vào người hắn, cảm giác này khiến hắn say mê, thậm chí hắn đã sinh ra sự phản kháng việc phải nhận lại một thân phận khác vào ban đêm.
Lại thêm như cá gặp nước trong công việc, Lý Tiểu Mục dần nảy sinh mong muốn từ bỏ hoàn toàn thân phận ma cô của mình, dốc toàn lực chuyển mình xông vào chính trường.
Năm năm, mười năm...
Chỉ cần cho mình thời gian, Lý Tiểu Mục tin rằng với năng lực của bản thân và nền tảng do ông chủ Sato tạo cho, câu nói “vương hầu thừa tướng nào phải sinh ra đã cao quý” của ông chủ Tô không phải là không thể xảy ra với mình.
Hắn không có chút ý niệm nào về việc phản bội Cẩm Tú.
Lý Tiểu Mục có chút ngây thơ cho rằng nếu như hắn đạt được thành tựu trên con đường chân chính, thì hắn có thể báo đáp lại Cẩm Tú, hơn nữa đó còn là một con đường hoàn hảo mà không cần phải đối mặt với bất cứ thứ gì liên quan đến chém chém giết giết.
Đáng tiếc thực tế tàn khốc đã nhanh chóng phá vỡ ảo tưởng của hắn.
…
Sau khi giao công việc cho mấy cấp dưới như thường lệ, Lý Tiểu Mục tự nguyện ở lại văn phòng tăng ca.
Ngày mai ông chủ Sato sẽ phát biểu tại một nhà máy hóa chất, hắn phải chuẩn bị thật chu đáo, chỉ như vậy hắn mới nhận được sự đánh giá cao hơn của Sato, đồng thời cũng tích lũy thêm cho mình những mối quan hệ trong giới kinh doanh.
“Cốc cốc cốc.”
Có tiếng gõ cửa văn phòng, Lý Tiểu Mục ra mở cửa.
“Chính trị là sân đấu của tư bản. Ngươi có cái gì?” Tô Văn Văn lạnh lùng nhìn Lý Tiểu Mục, dùng giọng điệu thẳng thừng khiến hắn dựng tóc gáy: “Sự a dua xu nịnh hay là nắm bắt tâm lý người khác được rèn luyện từ một tên ma cô?”
“Là sao?”
Lý Tiểu Mục cúi đầu, có chút không hiểu ý của Tô Văn Văn, hắn rụt rè và thận trọng hỏi lại.