“Quy định bất thành văn?”
Uông Nam tức giận nói: “Từ lúc nào ma cô của Shinjuku có thể đặt ra luật lệ cho yakuza?”
Lý Tiểu Mục im lặng.
“Quy củ là do con người lập ra.”
Uông Nam liếm môi, nhìn các ma cô đang gật đầu cúi chào khách ở quảng trường trước rạp hát: “Một đội như vậy có bao nhiêu người?”
“Sáu người.”
Lý Tiểu Mục hiển nhiên rất quen thuộc tình huống của những ma cô tại Kabukicho, hắn trả lời không chút do dự.
“Ngươi qua đó mời khách như thường lệ đi.”
Uông Nam chỉ tay vào Tony: “Đồng thời nói cho bọn hắn biết sau này ngươi sẽ quản lý việc kinh doanh của bọn hắn. Bất kỳ hành động nào của ma cô cũng phải theo ý của Lý tiên sinh.”
Tony khó có thể tin nhìn Lý Tiểu Mục.
“Không chỉ bọn hắn.”
Lý Tiểu Mục trả lời với vẻ mặt nghiêm túc khác thường: “Sau đêm nay, tất cả những ma cô ở khu 1 đều phải tuân theo sự lãnh đạo của chúng ta.”
“Không thể nào?”
Sắc mặt Tony có chút tái nhợt: “Bọn hắn sẽ đánh chết chúng ta.”
“Chúng ta sẽ giết bọn hắn trước khi bọn hắn đánh chết các ngươi.”
Lý Tiểu Mục chỉ vào con rồng Hạ quốc nơi cổ áo, lộ ra nụ cười mà Tony chưa bao giờ nhìn thấy: “Mảnh đất này trong tương lai gần sẽ chỉ có một tiếng nói, đó là tiếng nói của chúng ta.”
Tony đang run rẩy hai chân hiểu được một điều, đó là dù muốn hay không thì hắn cũng phải là người châm ngòi.
Sau khi hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, nam nhân trung niên cuối cùng cũng lấy hết can đảm bước về phía đồng nghiệp đang mời chào khách hàng trước rạp.
…
“Khi thỏa thuận thất bại, hãy làm điều gì đó ngay lập tức.”
Trong bóng tối mà Tony không thể nhìn thấy, Tô Nghĩa ngồi trước cửa kính của một quán izakaya, lạnh lùng nói với đám đàn em của mình.
Uông Nam là lá bài được bày ra bên ngoài. Việc giết người thực sự chỉ được tiến hành trong bí mật, không để lại dấu vết. Đây là Cẩm Tú, người của Cẩm Tú đã khắc sâu sự cảnh giác vào xương.
…
Có những điều đã ăn sâu vào bản năng.
Giống như Tony bây giờ, mặc dù sợ chết khiếp, nhưng khi đi đến quảng trường nhà hát để mời chào khách hàng, tên gia hỏa đã làm ma cô năm sáu năm vẫn có thể lập tức nhận ra những khách du lịch nào có khả năng bị thu hút nhất.
“Tiên sinh, nếu ngươi đến đây để thư giãn, ta có thể giúp ngươi.”
Tony run rẩy, chậm rãi nói với mấy vị khách nam có phong cách Hồng Kông: “Ta có thể giúp các ngươi tránh khỏi nhiều cạm bẫy tiêu dùng và đi thẳng đến những nơi mình thích, chẳng hạn như quán bar tình yêu hay rạp hát thoát y. Đương nhiên, ngươi chỉ cần cho ta một chút tiền boa là được.”
Ngôn ngữ Hạ quốc khiến nhiều khách du lịch cảm thấy thân thiện.
“Chúng ta nghe nói về tiệm hầu gái…”
Khách du lịch có hứng thú đều dừng lại. Nam nhân trung niên dẫn đầu thậm chí còn vui vẻ hỏi lại. Dựa trên kinh nghiệm trước đây, Tony biết nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, những người này đêm nay sẽ mang đến cho hắn thu nhập mấy chục ngàn yên…
“Đáng chết.”
Tiếng quát bất ngờ khiến Tony và khách du lịch đều ngừng nói.
Một số khách du lịch đến từ Cảng thành rất ngạc nhiên khi thấy tên ma cô Nhật Bản vừa mỉm cười với bọn hắn đang hung ác vọt lên.
Các du khách thậm chí không có thời gian để ngạc nhiên và sợ hãi khi phát hiện ra rằng đồng hương đến nói chuyện với bọn hắn đã chìm trong những cú đấm cú đá.
Biểu hiện của Tony cho thấy hắn đã từng bị đánh. Hắn gần như cuộn tròn ngay khi bị những người này đánh ngã, bảo vệ toàn bộ bộ phận quan trọng của hắn.
Vô số nắm đấm và cú đá rơi xuống người hắn như mưa.
”Các ngươi không ra tay sao?”
Lý Tiểu Mục nhìn thấy anh em thân tín nhất của mình giãy giụa như chó chết đuối, trong mắt hiện lên một chút khó chịu.
“Đó chỉ là những cú đấm đá của một số ma cô thôi mà.”
Uông Nam lắc đầu: “Sẽ không có vấn đề gì đâu. Huống chi, nếu chúng ta ra tay, ẩu đả sẽ kéo dài.”
…
Tiếng hét của Tony vang vọng khắp đường phố.
Trận đánh khiến nhiều người qua đường dừng lại, đây không phải là một cuộc đánh nhau bạo lực, những người chứng kiến không ngại đứng lại hóng chuyện.
Những người qua đường với ánh mắt phấn khích không để ý rằng một vài nam nhân đội mũ trùm đầu màu đen đã lặng lẽ xuất hiện bên cạnh bọn hắn.
“Ta chỉ làm ăn, không làm phiền người khác, cũng không gây phiền phức cho các ngươi…”
Tony gào thét muốn vỡ phổi, đồng thời bày tỏ thân phận mình là người vô tội với những nhân chứng đứng xem.
“Người Hạ quốc, ngươi đã phá vỡ quy tắc.”
Một ma cô khá đẹp trai lẩm bẩm, vừa nói vừa đập không ngừng, tiếp tục đánh mạnh vào đầu Tony, trút hết bạo lực trong lòng lên người đối phương.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tên ma cô đẹp trai cảm thấy có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai mình, khi hắn quay lại thì thấy một nam nhân đội mũ trùm đầu màu đen che kín đầu đang đứng phía sau.
Phập phập.
Đối phương hiển nhiên là một người dày dặn kinh nghiệm chiến đấu. Trong lúc tên ma cô đẹp trai đang ngây ra, con dao dài trong tay đối phương đã xuyên qua bụng của hắn.
Cơn đau dữ dội khiến hắn cong người thành con tôm, nhưng tay cầm dao của đối phương lại không chút do dự.
Rút dao.
Phập!
Một dao khác đâm vào mạng sườn của hắn.
Tên ma cô đẹp trai loạng choạng ngã xuống đất, máu đỏ thẫm văng tung tóe.
Lúc này hắn mới kinh hoàng khi thấy tất cả đồng đội của mình đều rơi vào vũng máu giống hắn.
Không, vẫn còn một người chưa ngã xuống.
Tên ma cô đẹp trai nhen nhóm chút hy vọng cuối cùng. Ma cô duy nhất còn đứng vững là một võ sĩ đã giải nghệ, tuy chưa từng giành được chức vô địch nào và chưa có tên tuổi trong sự nghiệp nhưng không thể phủ nhận rằng người trẻ tuổi tên Iguchi này đánh rất giỏi!
Iguchi đã đáp ứng được sự mong đợi của đồng đội, dùng một cú móc trái đẹp mắt đánh vào cằm một nam nhân đeo mũ trùm mặt, khiến người này loạng choạng lùi lại vài bước.
Thật không may, Iguchi bị buộc làm ma cô trong một thời gian ngắn vì lý do cuộc sống không hiểu rằng quyền anh là một kỹ năng chiến đấu tốt, nhưng đó là kỹ năng chiến đấu trên võ đài.