“Vâng.”
Mặc dù Haru Fukuda đã có thực lực để cạnh tranh với Shigeo Nishiguchi nhưng hắn vẫn tỏ ra thái độ đủ chân thành trước mặt mọi người.
“Nếu đại nhân Nishiguchi cần, ta sẽ chặt ngón tay để xin lỗi.”
Nếu hắn phạm sai lầm trước mặt Cẩm Tú, hắn tất nhiên sẽ phải đền bù trước mặt Cẩm Tú. Haru Fukuda biết mình đã phạm phải sai lầm gì. Hắn sống an nhàn sung sướng nhiều năm nhưng vẫn không mất đi sự tàn nhẫn.
Fukuda vừa nói vừa đặt lòng bàn tay lên bàn, sau khi xòe ngón tay ra, hắn đặt con dao lên phần trên cùng của ngón đeo nhẫn, ngón út của hắn đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại phần gốc, trông cực kỳ quái dị.
Lúc này, Văn Tiểu Địch mới chợt nhận ra những người mà nàng đang đàm phán có rất ít ngón tay. Điều này khiến nữ hài bối rối, đồng thời cũng nhắc nhở nàng về thân phận thực sự của bọn hắn.
Những kẻ có chút vụng về trong đàm phán lại là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn trong thế giới ngầm của vùng đất này!
Bầu không khí trở nên ngột ngạt. Đám người Tô Văn Văn của Cẩm Tú không ai đứng ra hòa giải. Ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm Shigeo Nishiguchi, chờ đợi quyết định của hắn.
Shigeo Nishiguchi không nói câu nào, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Hiển nhiên hắn quyết tâm muốn dạy cho Haru Fukuda một bài học. Vì thế, hắn thậm chí không tiếc bại lộ mâu thuẫn nội bộ của mình trước mặt Cẩm Tú.
Haru Fukuda nheo mắt nhìn Nishiguchi hơn mười giây, sau đó khóe miệng nở một nụ cười, đột nhiên ấn con dao trên tay phải xuống!
Máu bắn tung tóe, đồng thời tiếng rên rỉ vang lên.
Mặt Haru Fukuda tái nhợt vì đau đớn. Hắn nhặt ngón tay bị đứt lìa rơi trên chiếc khăn trải bàn trắng như tuyết lên, cúi đầu kính cẩn trước Nishiguchi: “Đây là lời giải thích của ta.”
Nishiguchi gật đầu, quay sang khom người với Tô Văn Văn: “Cấp dưới không hiểu chuyện, ta thành thật xin lỗi. Để Tô-kun chê cười rồi.”
Tô Văn Văn nhếch miệng, ra hiệu tiễn khách.
Nishiguchi và người của hắn rời đi rất nhanh. Cùng với đoàn xe của đám lãnh đạo cấp cao của hội Sumiyoshi, đám hán tử mặc vest đen cũng giải tán một cách rất có trật tự. Quảng trường đột nhiên trở nên trống rỗng.
Văn Tiểu Địch cúi đầu, không khỏi cảm thấy hoang mang.
Dù đã bắt đầu chấp nhận vị trí mới nhưng xuất thân và kinh nghiệm của nàng vẫn khiến nữ hài khó chấp nhận lý do tại sao mọi người đều nhắm mắt làm ngơ trước hành vi tự làm hại bản thân của một người, tưởng chừng chỉ là chuyện tầm thường như ăn uống.
Nhưng điều khiến nữ hài sốc hơn vẫn chưa đến.
…
“Hắn có điên không khi cắt đứt một ngón tay chỉ vì một lời nói?”
Trở lại Cẩm Tú Chi Tinh, Văn Tiểu Địch báo cáo chi tiết với Tô Bình Nam xong, lập tức đưa ra câu hỏi của mình với nam nhân.
“Đàm phán kiêng kỵ nhất là cái gì?”
Tô Bình Nam rót một ly whisky đưa cho Văn Tiểu Địch, sau đó cười nói.
Văn Tiểu Địch trả lời rất nhanh: “Mục tiêu thống nhất.”
“Haru Fukuda không hề vi phạm nguyên tắc này, hắn chỉ hỏi về lợi nhuận của sòng bạc mà thôi.”
“Hội Sumiyoshi không phải người làm ăn, Cẩm Tú cũng không phải.”
Tô Bình Nam nhìn Văn Tiểu Địch chậm rãi uống rượu whisky, sau đó nói: “Luật rừng trong thế giới ngầm tàn khốc hơn nhiều so với thế giới thương mại. Bất kỳ tổ chức nào cũng chỉ phát ra một tiếng nói với bên ngoài. Tổ chức yakuza Nhật Bản có cấp bậc nghiêm ngặt. Haru Fukuda xen ngang khi Nishiguchi không tuyên bố rõ ràng hắn có thể hợp tác tương đương với việc nói lên một điều.”
“Điều gì?”
Rượu làm cho gò má Văn Tiểu Địch ửng đỏ. Nữ hài vội vàng lên tiếng.
“Hiện tại nội bộ hội Sumiyoshi đang rất bất ổn, có biến số.”
Lời tiếp theo của Tô Bình Nam đã vạch trần hiện thực: “Nếu là thương vụ, nhiều nhất chỉ nói ba chữ cũng không đủ. Nhưng trong cuộc đàm phán giữa hội Sumiyoshi và chúng ta, lời nói của Haru Fukuda rất có khả năng giết người.”
“Giết người?”
Văn Tiểu Địch cau mày. Không thể không thừa nhận dung mạo của nàng quả thực đủ tinh xảo, cho dù không trang điểm nhưng vẻ cau mày khiến rất nhiều trạch nam phát điên, đáng tiếc trước mặt nữ hài lại là Tô Bình Nam cứng lòng.
“Hãy vứt bỏ tâm lý kinh doanh thuần túy trước đây của ngươi.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam trở nên nghiêm khắc: “Trước ngày hôm nay, tất cả tin tức chúng ta nhận được về hội Sumiyoshi đều cho thấy hai điều. Thứ nhất, mặc dù Haru Fukuda đã là nhân vật số hai của hội Sumiyoshi, nhưng xét theo cuộc gặp mặt này thì hội Sumiyoshi vẫn thuộc về Shigeo Nishiguchi. Thứ hai, Shigeo Nishiguchi và Haru Fukuda chắc hẳn đã có thỏa thuận hoặc xung đột lợi ích riêng tư mà chúng ta không rõ, điều này dẫn đến mối quan hệ giữa hai bên tưởng chừng như có sóng gió nhưng thực ra lại rất bền chặt. Xung đột của bọn hắn đều là diễn trò.”
“Mặc dù Nishiguchi cuối cùng đã sử dụng ngón tay bị chặt đứt của Haru Fukuda để chứng minh quyền lực không thể lay chuyển của mình.”
Giọng điệu của nam nhân dần dần lạnh lùng: “Nhưng điều này không thể che giấu dã tâm của Haru Fukuda.”
“Có thể lăn lộn thành nhân vật thực quyền thứ hai của hội Sumiyoshi, hắn không thể không hiểu đạo lý này. Nhưng tại sao hắn phải làm như thế? Muốn phơi bày mâu thuẫn của hội Sumiyoshi ra ngoài?”
“Ý của ngươi là…”
Văn Tiểu Địch cuối cùng vẫn là người thông minh: “Fukuda cố tình? Nhưng tại sao hắn lại muốn dùng phương thức này?”
Thành ý.
Tô Bình Nam mỉm cười: “Mặc dù hắn có rất nhiều biện pháp, nhưng không có cách nào tốt hơn dùng ngón tay biểu đạt thành ý.”
“Chúng ta cần lấy được rất nhiều thứ từ hội Sumiyoshi. Các mối quan hệ tư pháp, pháp lý, chính trị và một số lãnh thổ của bọn hắn.” Tô Bình Nam chậm rãi nói: “Càng nhận được nhiều thứ, chúng ta càng phải trả nhiều tiền khi đàm phán với Nishiguchi. Từ góc độ của thế giới ngầm, nếu đối thủ đàm phán có mâu thuẫn nội bộ thì cách tốt nhất là cho Fukuda tiếp quản, để cái giá chúng ta phải trả nhỏ hơn rất nhiều.”
“Ý của ngươi là…”
Văn Tiểu Địch hỏi lần nữa.
“Hắn muốn mượn cây đao là chúng ta.”
Tô Bình Nam trả lời.
Văn Tiểu Địch ngây ra.
Lúc này, nữ hài rốt cuộc hiểu rõ mạnh được yếu thua là gì, quy luật đen tối là gì.