Chu Thành không phải người trùng sinh, tất nhiên hắn không biết mình đã bước vào một giới lớn đến mức nào. Thế hệ sau có một bộ dữ liệu có thể giải thích quy mô của thế giới cờ bạc ngầm bắt nguồn từ Hạ quốc, phát triển vô cùng mạnh mẽ và khổng lồ.
Năm 1998, số tiền đánh bạc là hai mươi tỷ nhân dân tệ.
Thị trường này sẽ như thế nào sau hai mươi năm nữa?
1,5 nghìn tỷ trở lên.
Đánh bạc là bản chất của con người.
Trong thời đại ngày nay, mọi người đều muốn tham gia một canh bạc.
Chu Thanh rất giỏi vận động đầu óc.
Ông chủ Quảng thành nhiều như chó. Số lượng đặt cược lớn đến mức nhà cái Chu Thành ghen tị lòi cả mắt ra. Đáng tiếc cấp bậc của hắn chú định hắn chỉ có thể kiếm được một khoản tiền nhỏ.
Sau khi phân tích tình hình của mình, hắn phát hiện vì hắn là người ngoài cuộc và tiếp xúc với ngành này khá muộn nên khó có khả năng hắn sẽ tiếp tục ở lại và làm giàu.
Hắn cần có một địa bàn cơ bản của riêng mình.
Vì vậy, Chu Thanh sinh ra ở Thiên Nam tất nhiên đã nghĩ đến quê hương mình.
Thiên Đô.
Chất dinh dưỡng quan trọng nhất cho cờ bạc là gì?
Tiền, những người giàu có kiếm được nhiều tiền trong đời nhưng vẫn chưa ổn định cuộc sống là những ứng cử viên sáng giá nhất.
Sau cải cách mở cửa, Thiên Đô trở thành đầu mối giao thông quan trọng trên tuyến đường sắt Bắc Kinh - Cửu Long, khiến ví tiền của nhiều người phình to.
Điều này phù hợp với điều kiện phát triển của cờ bạc.
Huống chi trong lòng Chu Thành thật ra coi thường những gã nhà quê Thiên Nam. Những kẻ này có thể là người giỏi đánh giết, nhưng nói đến làm thế nào để giàu có và thành công, sự lạc hậu của bọn hắn khiến Chu Thành đau khổ.
“Ngoại trừ một số địa điểm giải trí bắt mắt của tập đoàn Cẩm Tú, những chỗ còn lại chỉ là rác rưởi.”
Mỗi khi bình luận về giới giải trí Thiên Nam, lúc nào hắn cũng thể hiện thái độ giống như chỉ dẫn: “Mọi người ra ngoài lăn lộn là muốn được chơi vui vẻ. Ta sẽ mang đến một trò chơi mới mẻ cho các ngươi, cũng coi như làm phong phú cuộc sống về đêm ở Thiên Đô.”
Không thể không thừa nhận ông chủ Chu rất có thiên phú. Sau khi uống hết chục chai Mao Đài nặng năm cân trong cốp xe, sự nghiệp cờ bạc của hắn mới thực sự bắt đầu.
Nếu ngươi muốn lợi dụng người khác, ngươi phải được bảo vệ bằng bạo lực.
Chu Thành ngay từ đầu đã không có ý định hợp tác với Tiểu Hồng Bào nổi tiếng. Khi hợp tác làm ăn, dù màu sắc kinh doanh là trắng hay đen, thực lực của hai bên không nên quá chênh lệch...
Sau nhiều suy nghĩ, hắn quyết định bồi dưỡng một đối tác vừa giỏi đánh vừa dám liều lại nghe lời.
Đương nhiên, Giang Hải - người không có quá nhiều anh em nhưng lại có tài chiến đấu, có tiếng là trung thành, có ít địa bàn nhưng lại thiếu lãnh thổ - đã trở thành ứng cử viên sáng giá nhất của ông chủ Chu.
Đặc biệt khi Giang Hải ra tay đòi lại số tiền ba trăm ngàn ông chủ Chu cho nợ bên ngoài, sự hợp tác càng dễ chịu hơn.
Hai người bọn hắn bắt đầu với số tiền cá cược cơ bản là 1,5 triệu. Chẳng bao lâu sau, số cá cược này đã lên tới 10 triệu trước World Cup.
Theo phân tích của Chu Thành, sau World Cup, thị phần của bọn hắn thậm chí có thể đạt tới 50 triệu.
Số phận thật kì lạ.
Nếu không có cuộc chiến Thiên Nam hai Tô, có lẽ bọn hắn đã bị Cẩm Tú ép dẹp tiệm ngay từ đầu. Nhưng Tô Bình Nam lại ở nước ngoài, Tô Định Bắc bận rộn với việc cải cách Cẩm Tú, cho nên không ai có tâm trí quản chuyện giang hồ.
Về phần đám người Lục Viễn, bọn hắn cho rằng phương thức đánh bạc kiểu mới này chẳng mang lại thành tựu gì.
Điều này mang đến cho thị trường cờ bạc tiềm ẩn một cơ hội để phát triển.
Làm ăn càng lúc càng lớn. Khác với Chu Thành, Giang Hải có vẻ sợ hãi. Hắn không chỉ một lần nữa đưa ra ý kiến với Chu Thành: “Chu tổng, đây là Thiên Nam. Chúng ta làm nhỏ có lẽ Tiểu Hồng Bào không quan tâm. Nhưng bây giờ cục diện đã lớn hơn, chúng ta ít nhất cũng phải nói một tiếng với Cẩm Tú.”
“Chúng ta không phải đoạt địa bàn, cho nên chúng ta không phạm đến Cẩm Tú.”
Chu Thành khinh thường nói: “Hai ngành nghề nước sông không phạm nước giếng. Chúng ta chỉ kiếm lợi nhuận thôi, không cần phải sợ bọn hắn. Nếu bọn hắn tìm đến cửa, chúng ta sẽ dùng 10% lợi nhuận để bịt miệng đám hung thần này.”
Hiển nhiên, ông chủ Chu vốn có tính kinh doanh không hề biết rằng mình đã vi phạm sự kiểm soát của Cẩm Tú đối với tam giáo cửu lưu.
Hiện tại kinh doanh đã mở rộng, bất luận Giang Hải hay là hắn đã tự tạo ra một vòng tròn cho mình, mà vòng tròn này không hề có bất cứ dấu vết của Cẩm Tú.
Chỉ có một lựa chọn duy nhất cho Cẩm Tú vốn đã biến Thiên Nam thành vườn sau của mình.
Mọi người sẽ tham gia vào một trò chơi chặt chém.
…
Giấy không thể chứa được lửa.
Kinh doanh càng lúc càng lớn, Giang Hải bắt đầu lo lắng.
Trong ấn tượng của hắn, Tiểu Hồng Bào rất bá đạo, làm sao có thể để cho đám người bọn hắn yên ổn làm ăn chứ.
Đặc biệt là khi một ông chủ trong hệ thống đường sắt thua 800.000 khi cá độ với bọn hắn, đối phương đã đề xuất một cách để bù đắp khoản nợ mà cả Chu Thành và Giang Hải đều không thể tin được, khiến Giang Hải mơ hồ nhận ra mối nguy hiểm sắp xảy ra.
“Các ngươi cũng biết cái ngành tàu hỏa này nghèo đến cỡ nào. Anh em, ta không có tiền nhưng ta có tàu.”
Ông chủ Vương đường sắt đưa ra ý kiến với vẻ mặt đương nhiên: “Trước đây, việc điều động từng toa tàu sẽ được giao cho Cẩm Tú trước, nhưng chỉ cần các ngươi xóa khoản nợ đó cho ta, về sau ta sẽ để một toa trong hai mươi toa cho các ngươi. Về phần các ngươi cho công ty nào đi là tùy các ngươi.”
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của hai người, ông chủ Vương lại bổ sung một câu.
“Tiểu Hồng Bào nói nợ ân tình đáng tiền nhất. Cho dù các ngươi không dùng cũng có thể bán hoặc lấy toa xe đó ra để đền đáp.”