“Các ngươi muốn làm gì?”
Khi ông chủ Trịnh run rẩy hỏi câu hỏi này, cảnh tượng trong máy quay đã chuyển sang một cảnh tượng mà hắn rất quen thuộc, tuy hắn chưa từng đến đó nhưng hắn đã nhìn thấy ngôi nhà mới của mình trong ảnh vô số lần.
Một biệt thự nằm trong khu nhà giàu ở Mỹ.
“Ông chủ Lưu bảo ngươi đến?”
Giọng điệu của ông chủ Trịnh run rẩy: “Các ngươi muốn ta chết?”
“Ngươi chết là may rồi. Phải mất bao nhiêu mạng sống mới mua được hạnh phúc của vợ con ngươi?”
Trong giọng nói của Trương Đại Dân tràn đầy sự chán ghét: “Đáng tiếc ngươi đoán sai, ông chủ Lưu không có năng lượng lớn đến mức điều tra được người nhà của ngươi. Ta thừa nhận ngươi rất thận trọng, bảo vệ vợ con của mình rất tốt. Từ phương thức ngươi chuyển tiền là có thể nhìn ra, ngươi là một trong số ít những tên gia hỏa ở Cảng thành chuyển tiền đi mà không keo kiệt phí thủ tục cao.”
“Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?”
Ánh mắt của ông chủ Trịnh hiện lên sự điên cuồng khi cùng đường mạt lộ.
“Ta muốn ngươi khai ra mọi chuyện một cách chi tiết, không được bỏ qua cho bất kỳ một tên sâu mọt nào.”
Trương Đại Dân nói: "Ta cam đoan cuộc sống của vợ con ngươi không phát sinh bất cứ thay đổi nào. Ta chỉ muốn cho người dân Thiên Đô một công bằng mà thôi.”
“Công bằng? Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao?”
Ông chủ Trịnh bình tĩnh lại rất nhanh. Mặc dù sắc mặt vẫn trắng bệch nhưng ánh mắt đã khôi phục lại sự tỉnh táo như bình thường.
Những người có thể đạt tới vị trí của ông chủ Trịnh ngày nay phần lớn đều không phải là người tầm thường. Bọn hắn quả thực xứng đáng với từ ưu tú.
Mặc dù Trương Đại Dân làm ra vẻ chính nghĩa, nhưng ông chủ Trịnh không tin bất cứ điều gì đối phương nói về công lý.
Nói ra có lẽ sẽ rất buồn cười.
Ông chủ Trịnh thực sự không thể phân tích đối phương là ai và mục đích của người đó là gì, nhưng lý do cơ bản khiến hắn hoài nghi Trương Đại Dân là vì trong hiểu biết của hắn, một phe theo đuổi sự công bằng và chính nghĩa không thể có sức mạnh điều tra xuyên quốc gia.
Từ rất nhiều năm trước, ông chủ Trịnh chưa bao giờ tin vào hai từ công bằng và chính nghĩa.
“Ngươi có biết mấy ngày nay ông chủ Lưu và những người khác bận rộn việc gì không?”
Trương Đại Dân chỉ mỉm cười trước sự nghi ngờ của ông chủ Trịnh: “Giãy dụa.”
“Giãy dụa để chuyển nhượng tài sản và cố gắng câu giờ cho mình một khoảng thời gian nhất định để chứng minh ngươi là nguồn gốc của tội lỗi. Để ta nói cho ngươi biết một sự thật, ngươi nhất định sẽ trở thành vật tế thần cho mọi thứ. Đã như vậy, vì sao không cùng chết với bọn hắn?”
Sau khi Trương Đại Dân nói xong, ông chủ Trịnh im lặng.
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao chiến mãnh liệt giữa không trung.
“Làm thế nào ngươi có thể đảm bảo những gì ngươi nói?”
Ông chủ Trịnh cuối cùng không nhịn được: “Vợ con ta ở Mỹ tiêu tốn cũng là tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, làm sao ta biết ngươi sẽ không qua sông đoạn cầu quấy rầy bọn hắn?”
“Người chết nợ tan.”
Khuôn mặt bầu bĩnh của Trương Đại Dân vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào.
“Ngươi kéo bọn hắn cùng chết, mục đích của chúng ta đạt được. Sẽ không có gì to tát nếu trên thế giới này có thêm một vài người bình thường sống ngoài vòng pháp luật.”
“Nếu ta không làm thì sao?”
Ánh mắt của ông chủ Trịnh trở nên điên cuồng: “Các ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Ngươi sẽ không đâu.”
Ánh mắt của Trương Đại Dân không thay đổi chút nào: “Ngươi không có lựa chọn nào khác. Và ta khuyên ngươi đừng cố gắng nói không. Bởi vì ngươi biết rất rõ, một người không có ham muốn như ta mạo hiểm gửi tin nhắn cho người đại diện phía sau ngươi sẽ đáng sợ như thế nào.”
Nhìn ông chủ Trịnh vẫn đang im lặng suy nghĩ, Trương Đại Dân đã nói ra một câu mà Cẩm Tú đã đặc biệt nhắc đến nếu cục diện rơi vào bế tắc.
“Sáu năm trước ngươi dám phá hủy hai khu mỏ tư nhân, đánh cược vào tương lai của mình. Tại sao bây giờ ngươi không dám dùng mạng sống của mình để tạo ra giá trị tối đa cho người thân của mình?"
Ông chủ Trịnh ngẩng đầu, ánh mắt lại càng điên cuồng.
…
Cẩm Tú quả thực đã trở nên rất đáng sợ, nếu không thì Tô Bình Nam sẽ không to gan đến mức tranh giành cao thấp với Tô Trung Hòa.
Nhưng nguồn gốc của sự tự tin này hoàn toàn không phải là tiền tài và quyền lực như người bình thường nghĩ, mà là sự thận trọng phi thường của thủ lĩnh Cẩm Tú Tô Bình Nam.
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên.
Theo quan điểm gần như hoang tưởng của Tô Bình Nam, trên lý thuyết thì việc gì cũng không thể thành công 100% và có nguy cơ thất bại nhất định!
Bao gồm cả thở.
Thở có thể là điều dễ dàng nhất đối với chúng ta.
Nhưng trong mắt Tô Bình Nam, hít thở tương đương với một kết quả hoàn hảo, đòi hỏi toàn bộ hệ hô hấp trong cơ thể phải phối hợp với nhau.
Các cơ quan như mũi, họng, thanh quản, khí quản, phế quản và phổi không được phép mắc bất kỳ sai sót nào trong quá trình tham gia.
Trong quá trình này, bất kỳ vấn đề nào xảy ra với mao mạch phổi cũng có thể gây ra lỗi thở tưởng chừng như đơn giản.
Đây chỉ là thái độ của Tô Bình Nam đối với hơi thở, ngươi có thể tưởng tượng xem hắn sẽ áp dụng bao nhiêu biện pháp khắc phục khi cố gắng khống chế lòng người nhưng không thể hoàn toàn khống chế được.
Có rủi ro gì không khi yêu cầu một người đồng ý lật đổ quan trường mà hắn kính trọng cả đời? Chuyện này có nguy hiểm gì không?
Có, hơn nữa còn rất lớn.
Cho nên Trương Đại Dân nói rất đúng. Sau khi hắn bước vào cánh cửa này, không biết có bao nhiêu cặp mắt của Cẩm Tú đang nhìn chằm chằm vào nơi này.
Nếu có điều gì bất ngờ xảy ra ở đây, chắc chắn sẽ xảy ra thủ đoạn sấm sét đến nghẹt thở.
Sau khi làm việc với Cẩm Tú nhiều năm, Trương Đại Dân cảm thấy điều đáng sợ nhất ở Tô Bình Nam không phải sự giàu có của hắn mà là sự nhẫn nại và thận trọng hoàn toàn không phù hợp với xuất thân và kinh nghiệm của hắn.