Nhà họ Cố không thể thua, Cẩm Tú cũng không thể thua.
Một khi Tô Trung Hòa lật ngược tình thế, năm năm tới cả Thiên Nam sẽ đi theo tuyến đường Tô Trung Hòa đặt ra, như vậy địa bàn Thiên Nam mà Cẩm Tú vất vả kinh doanh sẽ mất đi địa vị độc quyền trong quá khứ!
Đây mới chỉ là hành động của những người trong ván cờ.
Hạ quốc là một xã hội tình người, giang hồ không phải chỉ có chém giết.
Trong năm ngày này, mạng lưới quan hệ phía sau các quân cờ trong ván cờ không ngừng vận hành va chạm. Dù sao Tô Trung Hòa cũng là đại tướng biên cương, Hậu Đại Khánh có chỗ dựa vững chắc là nhà họ Chung.
Động vào hai người này tuyệt đối không thể chỉ xuất phát từ cục bộ, điều này dẫn đến từ Thịnh Kinh tới Thiên Nam tồn tại đủ thể loại thỏa hiệp hoặc mâu thuẫn.
Đấu tranh chính trị, người bình thường vĩnh viễn chỉ nhìn thấy khoảnh khắc sấm rền chớp giật, trần ai lạc định.
Mà không biết rằng thật ra yếu tố chân chính quyết định thắng bại là sự thỏa hiệp và trao đổi ở thời điểm mây đen dày đặc trước đó.
Bên trong các cuộc thỏa hiệp và trao đổi này chồng chất tội ác và máu tanh.
Chẳng qua những chuyện này sẽ mãi mãi là bí mật, về sau sẽ bị mọi người quên lãng.
Người bình thường không nhìn ra mây đen kéo đến trên bầu trời Thiên Nam, nhưng bọn hắn nhìn thấy các nhân vật lớn lần lượt rơi đài.
Đối với một số kẻ tép riu hận đời hoặc bị cuộc sống đè ép mà nói, đây chắc chắn là một chuyện vui đủ để bàn tán say sưa. Bọn hắn không biết rằng đằng sau những nhân vật rơi đài này là đao quang kiếm ảnh, cũng không biết những người này ngã xuống sẽ mang đến sự thay đổi cho cuộc sống của mình.
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới tâm trạng phấn khích của bọn hắn.
Trông mong kẻ mạnh hơn mình gặp xui xẻo là thói hư tật xấu của con người. Mấy ngày nay có rất nhiều người nói về những kẻ xui xẻo từng oai phong một thời, sau đó cười nghiêng ngả, đồng thời cảm thán cuộc đời vô thường.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người cảm khái một câu "kiếm nhiều tiền như vậy có tác dụng gì, làm người vẫn nên an phận thì hơn. Đừng thấy chúng ta mỗi tháng chỉ kiếm được một trăm tám mươi tệ mà lầm, thật ra chúng ta sống hạnh phúc hơn bọn hắn nhiều, ít nhất là được thoải mái yên ổn."
Sau đó, bọn hắn bình thản đón nhận nửa phần đời còn lại không có gì đặc sắc của mình.
…
Lão Vương là một người bình thường mở quán ăn vỉa hè.
Bề ngoài công việc của hắn là sáng sớm thức dậy chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, sau đó bận rộn nấu nướng trong khói lửa, tươi cười nhìn thực khách chém gió và cuộc sống muôn màu muôn vẻ của bọn hắn. Ông chủ của quán ăn vỉa hè Vương Thủ Tài có tướng mạo thật thà chất phác, bình thường rất kiệm lời, có người trêu chọc cũng chỉ cười một cái, xảy ra tranh chấp cũng sẽ nhượng bộ để dẹp yên sự việc.
Người hiền hay bị bắt nạt, ngựa hiền hay bị người ta cưỡi.
Sự nhượng bộ của lão Vương không mang lại danh tiếng tốt hơn cho hắn, trái lại còn khiến hắn nổi tiếng là kẻ ngu trong chợ đêm.
Nhưng không có ai biết hắn là một sát thủ.
Nói là sát thủ cũng không chính xác, hắn làm thêm giống như lão Mặc bán cá trong chợ hải sản Kinh Hải mà thôi.
Có điều hắn khác lão Mặc bán cá trong chợ Kinh Hải, tuy cả hai là bạn tù cùng phòng, nhưng lão Mặc làm sát thủ là vì mãn hạn tù được phóng thích nhưng không có nơi đặt chân cũng không có tiền nuôi gia đình, còn có một cô con gái bất đắc dĩ đi lên con đường không đường về. Còn lão Vương ở Thiên Nam lại cam tâm tình nguyện trở thành một sát thủ vì tình yêu.